Lưu Nam ngoan ngoãn đi theo, ý cười trong mắt cũng không giấu nổi, anh âm thầm kề tai Nghiêm Minh nói nhỏ, tặng tổng giám đốc Triệu của anh một nút like.
Sau khi lên máy bay cô ngồi ở mạn phía trong, Triệu Mịch Thanh ngồi ở ngoài, phía sau là Lưu Nam và Nghiêm Minh, Tề Hàm và Triệu Mịch Thanh cách nhau một lối đi.
Cô tiện tay lấy một cuốn tạp chí bên cạnh, là nói về các loại máy bay.
Cô thấy một chiếc máy bay tư nhân đời mới, hình như là chiếc lần trước mà Cố Thời ngồi đến.
Cô thay đổi suy nghĩ, hình như chưa từng thấy người đàn ông bên cạnh ngồi máy bay tư nhân.
Cô quay đầu lại có chút ngờ vực: “Anh không có máy bay tư nhân sao?”
Những suy nghĩ của anh được nhấc ra khỏi đống tài liệu, anh liếc nhìn cuốn tạp chí trong tay cô, anh thản nhiên nói: “Sao? Em thích kiểu như của Cố Thời hả?”
Cô lập tức lắc đầu: “Chỉ tiện miệng hỏi thôi, cảm thấy cậu hai Cố rất biết hưởng thụ.
”
Triệu Mịch Thanh bật cười, Lưu Nam lại có thể cười trộm sau lưng bọn họ, còn Lương Hạnh thì không hiểu đầu đuôi, không biết mình đã nói sai gì, cô quay đầu trừng mắt với Lưu Nam.
Lưu Nam bịt miệng: “Tôi không cười nữa, sau này vẫn là tổng giám đốc Triệu thật sự đưa cô đi hưởng thụ cuộc sống.
”
Lương Hạnh hừ lạnh lùng, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình: “Tôi không có cái phúc phần đấy đâu.
”
Đột nhiên Tề Hàm lên tiếng, giọng nói dịu dàng trong trẻo truyền đến từ bên phía Triệu Mịch Thanh: “
“Chiếc trong tay cô chắc là kiểu Bombardier Challenger 605, năm nay vừa ra mắt, thiên về thương vụ hơn.
”
Lời nói vừa dứt thì ánh mắt nhìn về phía Triệu Mịch Thanh cười nói: “Em nhớ anh vốn thích series của Boeing, còn thường đi mạo hiểm, lúc đó bác gái cứ lo suốt.
”
Lương Hạnh chớp mắt, trước nay cô không hề biết anh thích máy bay, thì ra trong nhà còn có mấy mô hình, trưng bày rất nhiều năm, cô chưa từng thấy anh đụng vào.
”
Anh cười lòa xòa, những năm 20 tuổi, lúc đó chỉ quan tâm đến theo đuổi sự kích thích.
Lúc ba Triệu còn sống thì anh có thể vô ưu vô tư, bây giờ ông mất rồi, cả tập đoàn nhà họ Triệu đều dựa vào anh, e là anh không có thời gian và sức lực để chơi bời những thứ đó.
Lương Hạnh lại lật tiếp mấy trang, nhìn thấy một chiếc máy bay khí động rất đẹp, phần thân có màu bạc, cánh máy bay thì lại có thể giống như của một chiếc máy bay công nghệ cao trong phim viễn tưởng của Mỹ mà cô đã từng xem, cô không khỏi ngắm lâu hơn một lát, Triệu Mịch Thanh liếc nhìn cô, đôi mắt của mô mở to, ngắm rất nghiêm túc và tỉ mỉ.
“Nếu như em thích, hôm khác sẽ đưa em đi ngồi thử chiếc này.
”
Lương Hạnh hơi sợ, cô lắc đầu: “Chỉ là nhìn đẹp thôi, cũng không phải rất thích.
”
Tề Hàm cười nói: “Chú của tôi thì lại thích chiếc này, hơn nữa còn có một sân băng riêng biệt ở Kinh Đô, hai ngày tới cô Lương ở bên đó cũng chán, có thể để chú tôi đưa cô đi trải nghiệm một chút.
Phản ứng đầu tiên của Lương Hạnh là muốn từ chối, nhưng người đàn ông bên cạnh cô nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, chiều mai tôi đi cùng em.
”
Nụ cười của Tề Hàm trở nên cứng đờ, cô ta gật đầu nói đồng ý.
Hai tiếng sau thì máy bay hạ cánh, vừa ra khỏi sân bay thì nhìn thấy một bảng đón hành khách lớn viết tên bọn họ, Triệu Mịch Thanh khẽ cau mày, nhìn có vẻ không giống do anh sắp xếp người đến đây đón họ.
Ngay sau đó có hai người đàn ông mặc vest đen bước đến.
“Tổng giám đốc Triệu, tổng giám đốc Thượng biết hôm anh đến Kinh Đô nên đã chuẩn bị xong khách sạn, đặc biệt để chúng tôi đến đón anh.
” Họ nói xong liền nghiêng đầu cung kính gật đầu chào hỏi Lương Hạnh.
Triệu Mịch Thanh cười nhạt: “Nếu như tổng giám đốc Thượng đã nhiệt tình như vậy, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh.
”
Anh đi cùng bọn họ, ở cửa đã có hai chiếc xe xa xỉ.
Lương Hạnh hỏi nhỏ: “Sao anh