Sau khi về khách sạn ăn cơm trưa, vừa nghỉ ngơi một chút, Tề Hàm đến gõ cửa.
Triệu Mịch Thanh ra ngoài, công việc liên quan sau đấu giá vẫn còn cần anh tự mình xử lý.
Tề Hàm xinh đẹp đứng ngoài cửa, trong tay tùy ý xách theo mẫu túi mới nhất quý của Gucci, tóc gợn sóng giúp cô ta vừa quyến rũ vừa tao nhã, trong đôi mắt mang theo nét cười.
"Tôi đã nói với chú, buổi chiều có thể đến sân bay tư nhân của ông ấy chơi một chút, cùng đi chứ.
"
Lương Hạnh lúc này mới nhớ đến còn việc này.
Truyện Nữ Cường
Nhưng mà người phụ nữ trước mặt đúng là không mang thù, buổi sáng hai người không nói, bây giờ lại giống như không có chuyện gì.
Cười nhạt một tiếng: "Mịch Thanh bận rộn, tôi một mình đi như vậy cũng không tiện, nếu không cô Tề cứ đi trước đi.
"
Lương Hạnh mắt nhìn bụng một cái.
Tề Hàm trừng mắt, cặp môi đỏ khẽ đóng mở: "Tôi đã nói với Mịch Thanh, anh ấy sẽ sang đó muộn một chút, hơn nữa, " ý cười trong mắt càng đậm: " Tôi còn lập bảo đảm trước mặt anh ấy, trước đó nhất định sẽ chăm sóc cô thật tốt.
"
Kiểu nửa đùa này làm cho Lương Hạnh không có cách nào từ chối, nếu không đi thì lại thể hiện cô khác người.
"Vậy cô Tề ngồi xuống đợi một chút, tôi đi thay bộ quần áo.
" Lương Hạnh để cô ta đi vào.
Tề Hàm vô cùng tự nhiên đổi giày cạnh cửa, ngồi trên ghế sofa, có vẻ không chút lạ lẫm.
Lương Hạnh liếc nhìn cô ta một cái, chỉ chỉ quầy bar: "Bên kia có nước, nếu cần thì tự mình lấy.
"
Tề Hàm gật nhẹ đầu, ánh mắt đột nhiên nhìn chằm chằm nửa bình rượu đỏ trên quầy bar, nở nụ cười, đứng dậy đi qua, Lương Hạnh đứng lại nhìn động tác của cô tá.
Ngón tay thon dài cầm chai rượu đã mở cẩn thận quan sát, lúc ngẩng đầu lên mày cong cong: "Trang trại rượu Lý Bằng 1999, khẩu vị của Mịch Thanh quả nhiên là không thay đổi.
"
Đây là đêm qua Lưu Nam đưa đến, cô mang thai không thể uống rượu, Triệu Mịch Thanh rót một cốc cầm đến thư phòng uống một mình.
Chính mình còn không biết Triệu Mịch Thanh còn yêu thích rượu vang, hơn nữa cô với rượu nhiều nhất cũng chỉ là hiểu sơ da lông bên ngoài, không chút hứng thú với hầm rượu trong nhà, gần như cũng chưa từng đi đến.
Nhưng thứ gọi là khẩu vị này cũng không phải là dựa vào một chai rượu có thể phán đoán.
Nhíu mày, cười nói: "Hai năm trở lại đây dạ dày của anh ấy không tốt lắm, cũng không uống được, rượu này là hôm qua Lưu Nam đưa đến, chắc có lẽ là Sếp Thượng đưa đến.
"
Tề Hàm không đổi sắc: "Tôi có thể nếm thử không?"
Lương Hàm từ chối cho ý kiến, hơi hơi gật đầu đi vào phòng ngủ.
Ngón tay thon dài của Tề Hàm cầm lấy ly chân cao chậm rãi lắc đều, màu rượu đỏ cùng với hơi rượu kích thích cảm quan, mắt híp lại, sau nửa ngày, ngửa đầu uống vào.
Lương Hạnh thay quần dài, mang theo mũ che nắng rộng vành, bọc lại mình cẩn thận, đúng lúc đối lập với Tề Hàm, cũng không quan tâm đẹp hay không nữa.
Tề Hàm cao gần 1m75, cao hơn cô nửa cái đầu.
Quét mắt nhìn cách ăn mặc của cô, đặt chén rượu xuống.
Triệu Mịch Thanh từ nhỏ đã cẩm y ngọc thực, phẩm vị rất cao, yêu cầu đối với ăn mặc chi tiêu đều rất tinh tế cẩn thận.
Nhưng người phụ nữ trước mặt này lại không chút quan tâm, chỉ sợ cũng không hiểu ý nghĩa làm một người vợ tào khang, người phụ nữ không biết bảo dưỡng chính mình thì đàn ông sớm muộn cũng sẽ ghét bỏ.
"Đi thôi.
"
Lương Hạnh cũng không ý kiến với cái nhìn của cô ta, nếu cô ta có thể gắng gượng mang thai mấy tháng vẫn kiên trì mang giày cao gót, vậy mình xem như là bội phục.
Trên đường Triệu Mịch Thanh gọi điện thoại, nói là ba giờ sẽ qua đó, mà bây giờ đã hai giờ.
Hai người phụ nữ không quen thật sự trò chuyện không được, huống gì cũng đều ẩn giấu địch ý với đối phương, thật sự không còn cách nào vô cùng nhàm chán xem kinh nghiệm sinh con trên điện thoại.
"Hai người quen biết nhau thế nào?" Người phụ nữ bên cạnh đột nhiên hỏi.
Lương Hạnh sững sờ, nhất thời không phản ứng lại kịp, trừ Châu La La, hình như không có ai từng hỏi cô vấn đề này.
Trước đó là bởi vì rất ít người biết cô đã kết hôn, sau đó! cô từ chức, không có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài.
Thấy cô đang suy tư gì đó, lại nhanh chóng cười nói: "Chỉ là rất tò mò, lúc tôi rời đi Mịch Thanh vẫn còn độc thân, chỉ cách thời gian kết hôn của hai người mấy tháng, chẳng lẽ là vừa