“Cô chủ thắt dây an toàn vào đi.
” Dì Vệ quay đầu nói với vẻ mặt vô cảm.
Lương Hạnh phớt lờ bà ta, mấy giây sau cô mới thắt dây an toàn, lúc này xe mới khởi động.
“Dì chạy tới Hân Duyệt đi.
” Căn dặn xong, cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô không biết Hân Duyệt là nơi nào, cũng chưa từng nghe qua.
Lưu Nam có thể nói dối không chớp mắt với người khác, nhưng với cô, anh ta vừa nói dối sẽ lắp bắp, trăm ngàn chỗ hở, cô không biết là do anh ta cố ý hay bị gì nữa.
Cô đi chưa tới 30 phút, giờ đã gần mười giờ rồi, dù nơi này không phải trung tâm thành phố, nhưng rất náo nhiệt.
Hóa ra nơi này là câu lạc bộ, chỉ nhìn bề ngoài đã biết đây là nơi tiêu tiền của giới nhà giàu, ánh đèn nhấp nháy làm người khác chói mắt.
Xe bọn họ vừa ngừng lại, người gác cửa đã đi tới mở cửa xe.
“Không cần đâu, tôi có tài xế, để dì ấy lái xe qua đó.
”
Dì Vệ vốn định xuống xe cùng cô, nhưng thấy cô nói thế, nên bà không thể làm chủ giao xe cho người gác cửa được, đành phải nói với Lương Hạnh: “Cô đợi tôi một lát, tôi đỗ xe xong sẽ tới đây ngay.
”
Mặt Lương Hạnh lạnh nhạt, không nói gì, xe vừa lái đi cô đã bảo dì Thái cùng cô đi vào trong.
Ánh đèn bên trong rất mờ, quản lý đại sảnh thấy một bà bầu như cô tới đây, thì đi tới ngay.
“Tôi tới tìm Triệu Mịch Thanh.
” Quản lý chưa kịp hỏi cô đã nói báo thẳng tên.
Vẻ mặt quản lý đại sảnh kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi khách sáo nói: “Cô có hẹn với tổng giám đốc Triệu không?”
“Không.
” Cô chớp mắt hỏi: “Anh ấy có ở đây không?”
“Có, nhưng chúng tôi không tiện làm phiền khách ở khu A, nên phải hỏi rõ thân phận của cô.
” Quản lý đại sảnh khẽ cười đáp.
Tổng giám đốc Triệu là một trong những số ít ông chủ trong câu lạc bộ bọn họ, nếu đắc tội với anh, e rằng ông khó mà giữ được công việc này.
“Tôi là! ” Cô nhất thời không biết nên nói thế nào, nên ngừng một lát.
Nhưng dì Thái đứng bên cạnh lại nhanh miệng nói: “Cô ấy là vợ tổng giám đốc Triệu, chúng tôi đã gọi cho cậu ấy rồi, ông cứ nói thẳng phòng cậu ấy cho chúng tôi là được.
”
Trong lòng quản lý bồn chồn, nếu ông cho người vào, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao, mấy người có tiền này khó mà bảo đảm không có mấy chuyện vặt vãnh, nhưng nếu đây không phải người thật, chẳng phải ông đã bị lừa một vố à?
Lương Hạnh thấy ông do dự thì ngẫm nghĩ một lát, rồi lấy một tấm thẻ trong túi ra, lạnh nhạt nói: “Ông mở một phòng bao như thế giúp tôi, tôi đi nghỉ trước, đợi tổng giám đốc Triệu gặp khách hàng xong rồi, thì ông bảo anh ấy tới tìm tôi.
”
Nếu đã tới đây tiêu xài thì quản lý sẽ bớt lo hơn, ông mặc kệ mục đích thật sự của cô là gì, ông cứ xem như mình không biết gì là được.
Câu lạc bộ này có đủ các loại hình giải trí như quán bar, karaoke, vũ trường, e rằng các phục vụ đặc biệt cũng chẳng giấu giếm.
Cô biết người làm ăn như anh sẽ khó tránh khỏi lui tới những nơi như này.
Hai người được nhân viên dẫn tới thẳng phòng bao, bên trong cực kỳ tối, trên bàn còn đặt đủ loại rượu và bộ bài, còn có thể ca hát, nhưng vì hiệu quả cách âm khá tốt, nên cô vẫn có thể nằm ngủ trong phòng nghỉ.
Dì Thái đi một vòng, nhưng chỉ tìm được một chiếc chăn mỏng, bà ra khỏi phòng ngủ nói: “Để tôi đi hỏi nhân viên mang chăn tới đây.
”
“Dì nhấn chuông là được, không cần tự đi lấy đâu.
” Cô chỉ vào chiếc chuông ở góc bàn trà.
Dì Thái liếc nhìn rồi mỉm cười, nhanh chóng đáp: “Thôi để tôi qua đó lấy đi, để họ khỏi phải chạy tới chạy lui, làm trễ giấc ngủ của cô.
”
Nói xong bà ta liền đi ra ngoài.
Mười phút sau, bà ta ôm một chiếc chăn quay về phòng, rõ ràng nụ cười luôn ngây ngô hơi mất tự nhiên, như thể đã nhìn thấy chuyện gì không nên thấy, rồi do dự không biết có nên nói ra không.
Lương Hạnh chớp mắt hỏi: “Dì Thái, sao thế?”
“Không! không có gì, cô mau đi ngủ đi, tôi ở bên ngoài canh chừng, chừng nào tổng giám đốc Triệu ra ngoài tôi sẽ bảo cậu ấy tới đây.
” Mắt bà ta hơi né tránh, lời nói cũng không lưu loát.
Tim Lương Hạnh chùng xuống, dì Thái biết Triệu Mịch Thanh đang ở phòng nào ư?
Cô cảm thấy không ổn, nên đứng dậy, định đi ra ngoài.
Dì Thái vội chạy theo, đứng trước cửa vô tình chặn cô lại, cười rất khó coi: “Cô mau đi ngủ đi, trời đã khuya lắm rồi, nếu cô còn thức sẽ không tốt cho đứa bé.
”
“Tôi vẫn chưa buồn ngủ, nên muốn ra ngoài hóng mát một lát.
” Lương