Mẹ Triệu lạnh mặt nhìn Phó Tuyết Thảo một cái, cũng không chịu dừng lại, quay người liền muốn đi theo, lại bị Phó Tuyết Thảo ngăn lại.
Sự giễu cợt làm cho cả người cô ta cũng thay đổi, gần như điên cuồng nhìn mẹ Triệu: "Sao? Sợ gặp tôi à? Từ ngày tôi xảy ra tai nạn xe cộ cho tới nay, một lần cũng không thấy bà xuất hiện, là chột dạ à?"
Sắc mặt mẹ Triệu trở nên khó coi, đôi lông mày được tạo hình đẹp đẽ cũng nhíu chặt lại.
"Tôi có gì có thể nói với cô chứ! Nói với luật sư của tôi đi!" Nói rồi bà ta đẩy Phó Tuyết Thảo ra cứng rắn muốn đi.
Phó Tuyết Thảo lại lập tức tóm lấy bà ta, ánh mắt hiện lên tia hung ác.
"Luật sư của bà? Bà phá đổ hết chuyện làm ăn của nhà tôi, không cho chúng tôi một con đường sống! Lúc trước tôi đều nghe theo bà cả, bây giờ thì hay rồi, không dùng được tôi nữa thì tuyệt tình như vậy? Bà chính là thủ phạm! Tai nạn xe cộ của tôi chính là do bà làm!"
Mẹ Triệu lui về sau hai bước, chán ghét nhìn chằm chằm cô ta, muốn hất cô ta ra.
Lại bị cô ta gắt gao túm chặt, vẻ mặt bà ta liền có chút kinh hãi.
"Xe của cô bị tai nạn không có liên quan gì tới tôi, chuyện xấu xa mà nhà các người làm cũng đừng đổ lên đầu tôi!" Bà ta quay đầu, hung dữ nói với Lưu Nam: "Còn đứng đơ ra đó làm gì! Còn không mau qua đây lôi người phụ nữ này đi!"
Lưu Nam run lên, ngay lập tức đi tới.
"Cô Phó, cô buông tay trước đã, có gì từ từ nói.
"
Chưa đợi anh ta đưa tay, Phó Tuyết Thảo đột nhiên quay đầu, trong tay lôi ra một con dao, chĩa về phía mẹ Triệu.
"Anh chớ lại đây! Trước khi đến tôi đã nghĩ xong rồi, hôm nay hoặc là chúng ta cùng chết, hoặc là bây giờ bà thừa nhận bà giật dây khiến xe của tôi gặp tai nạn, gọi cảnh sát tới, tự bà suy nghĩ cho kỹ đi!" Phó Tuyết Thảo gần như điên rồi, mắt trợn to đỏ ngầu, tay cầm dao không ngừng run lên.
Mẹ Triệu đột nhiên giãy dụa về sau, bị dọa đến mất khống chế hét lên, Lưu Nam cũng luống cuống, lập tức lui về sau.
Không ngờ cô ta có thể làm được tới mức này.
"Cô tỉnh táo đi! Bây giờ buông tay thì coi như chúng ta không có gì xảy ra hết, bây giờ cô làm như này tương đương với việc bắt cóc! Là tội nặng đấy!" Lưu Nam có ý nhắc nhỏ cô ta.
Cô ta cười mỉa mai, vẻ châm chọc trong mắt không che giấu được: "Tôi có thể tới đây là đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, lời tôi nói nghe khó hiểu thế à? Cho các người năm phút để lựa chọn!"
Mẹ Triệu thở hổn hển, sợ hãi nhìn chằm chằm con dao kia, Phó Tuyết Thảo càng kích động thì càng dí dao lại gần hơn.
"Được, được, tôi thừa nhận, cô bảo cậu ta gọi điện thoại cho cảnh sát tới ngay đi! Tôi thừa nhận là tôi làm!" Mẹ Triệu cảm nhận được lưỡi dao lạnh băng thì lập tức nói.
Phó Tuyết Thảo quay đầu, khóe miệng nhếch lên: "Bà lừa trẻ con ba tuổi à? Có phải bà cho rằng tôi là đứa ngu không? Mang di động ra ghi âm! Nói rõ ràng toàn bộ quá trình âm mưu của bà, tự tôi sẽ báo cảnh sát.
”
Mẹ Triệu nhíu mày lại, nhưng không thể không lấy điện thoại ra ngay, nhân lúc cô ta nhìn vào điện thoại di động thì nháy mắt ra hiệu với Lưu Nam, Lưu Nam liền bấm điện thoại gọi cho Triệu Mịch Thanh, nhưng vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể chờ, hi vọng anh có thể nghe được điểm bất thường.
Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh vừa tới phòng bệnh thì chuông điện thoại vang lên, Phó Tuyết Thảo bên kia đang nói được một nửa, lại nghe tiếp một chút thì lập tức phát hiện ra được.
"Xảy ra chuyện rồi, tôi xuống xem một chút, em ở yên trong phòng bệnh này.
" Vẻ mặt người đàn ông trở nên nghiêm trọng, quay người lập tức rồi đi.
Lương Hạnh há hốc miệng kinh ngạc, nháy mắt liền không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Ngẫm nghĩ, bên dưới chỉ có mẹ Triệu và Phó Tuyết Thảo, nhớ tới hôm nay vẻ mặt của Phó Tuyết Thảo có hơi khác thường liền mơ hồ cảm giác được tình hình.
Hai phút sau, Triệu Mịch Thanh đã tới hiện trường, trông thấy Phó Tuyết Thảo đang nắm chặt con dao trong tay, trên mặt không có biểu cảm gì.
Anh nhanh chóng bình tĩnh hỏi: "Cô có yêu cầu gì?"
Phó Tuyết Thảo trông thấy Triệu Mịch Thanh thì nháy mắt vẻ mặt liền đổi, cho dù thế nào, cô ta đều hi vọng anh không nhìn thấy dáng vẻ này của mình, nhưng lại càng khơi dậy sự hứng thú của cô ta.
Cô ta kéo mẹ Triệu lùi lại phía sau.
Ngay cả lông mày của Triệu Mịch Thanh cũng không nhúc nhích, anh trừng mắt nhìn, giọng điệu lạnh lùng, mắt sáng như