Hai người thanh niên che chở cho ba Lương bước vào phòng.
Trợ lý lấy từ trong túi ra mấy tờ tiền mặt: “Người của tổng giám đốc Thượng, mong các anh quản miệng cho chặt."
Hai người kia liên tục đáp ứng rồi đi ra ngoài.
Mỗi người cầm tiền trong tay và mừng thầm.
Ông già ngồi run rẩy trong góc, lưng hơi còng xuống, cẩn thận quan sát có thể phát hiện ra ánh mắt ông ta ấm ức giống như đứa trẻ của, môi còn trề ra.
Thượng Điền thưởng thức chén rượu trong tay, ánh mắt tối tăm quan sát người đàn ông trong góc phòng.
Trong mắt thoáng có ý cười không rõ, lơ đãng uống hết nửa ly rượu.
Người phụ nữ vẫn luôn cung kính đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn ba Lương rõ ràng đang chấn động.
Ai có thể ngờ được người đàn ông ngày xưa có thể làm mưa làm gió cuối cùng lại rơi xuống tình trạng như vậy chứ?
Trong lòng cô ta vẫn thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Thượng, sao chúng ta phải cứu ông ta chứ? Nếu tin tức này truyền đi, sẽ vạch trần mối quan hệ của Lương Hạnh và Triệu Mịch Thanh.
Điều này chắc chắn sẽ khiến Long Đằng liên tục gặp họa..."
Cô ta đi theo Thượng Điền nhiều năm như vậy, biết rõ anh ta không phải là một người có lòng thông cảm.
Đôi mắt người đàn ông híp lại, dường như không chỉ suy nghĩ về những điều này: “Lần này Triệu Mịch Thanh kéo nhà họ Tống theo, cho dù áp lực dư luận lớn hơn nữa, cũng không đạt được mục đích chiếm lấy Long Đằng.
Vậy còn chẳng bằng mượn hoa hiến Phật."
Anh ta hài lòng dựa nghiêng người trên sofa, tâm trạng đè nén hình như đã giảm bớt.
Quan trọng hơn là anh ta luôn xem thường nhân tình thế thái, tự cho rằng ràng buộc trên người càng nhiều thì gánh nặng và nhược điểm cũng càng lớn, không chừng một điều trong đó có thể kéo người ta vào vực sâu mãi mãi cũng không quay đầu lại được.
Anh ta thừa nhận Triệu Mịch Thanh rất có năng lực trong kinh doanh nhưng không đồng ý với thái độ sinh hoạt của anh, nhược điểm của anh cũng quá nhiều.
Cũng giống như người trước mặt này.
Cho nên Thượng Điền tự tin tình cảnh trước mắt chỉ là tạm thời, không có mục đích nào mà anh ta không thể đạt được.
Anh ta đang nghĩ, chợt nghe có tiếng gõ cửa “cốc cốc".
Ông già hoảng sợ co rúm người lại, Thượng Điền khẽ nhướng mày, ra hiệu cho trợ lý mở cửa.
Sau tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, cửa phòng mới được mở ra.
Triệu Mịch Thanh bước vào với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Anh vừa vào đã nắm lấy áo của Thượng Điền.
Ánh mắt anh hung dữ, không hề che giấu sự phẫn nộ.
"Thượng Điền, anh nghĩ sai rồi."
Anh vừa dứt lời thì đấm mạnh vào xương gò má của người đàn ông.
Cảm giác đau đớn dữ dội truyền đến.
Một giây tiếp theo, anh tính đấm tiếp lại bị người phụ nữ phía sau giữ lại, cao giọng mắng: “Tổng giám đốc Triệu, ngài hiểu nhầm rồi.
Chuyện này không liên quan tới tổng giám đốc Thượng."
Thượng Điền trúng một đấm lại không hề tức giận, trái lại mím môi cười, nhìn người đàn ông trước mắt với vẻ khinh thường, lặng lẽ chờ anh khôi phục lại lý trí và xoay người đi kiểm tra tình hình của ba Lương trong góc phòng.
Anh ta híp mắt và phất tay ngăn cản trợ lý muốn tới kiểm tra vết thương, đồng thời thản nhiên nói: "Ông cụ không sao.
Tôi cũng đã bảo quán bar giữ lại video giám sát.
Chẳng qua tổng giám đốc Triệu muốn hoàn toàn ép tin tức xuống thì vẫn phải tốn chút công sức đấy."
Ba Lương dường như vô cùng sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy cánh tay Triệu Mịch Thanh, miệng lầm bầm gọi "Hạnh Hạnh", rõ ràng đầu óc không tỉnh táo.
Dáng vẻ kia thật sự làm người ta đau lòng.
Triệu Mịch Thanh bảo vệ ba Lương ở sau người, đồng thời lạnh lùng nhìn ngược lại Thượng Điền.
Anh thấy anh ta đặt ly rượu xuống, bước tới trước mặt anh với ánh mắt đầy vẻ trêu tức.
Hai người đứng cách nhau chưa đến mười centimet, quan sát lẫn nhau.
Thượng Điền khinh thường: “Triệu Mịch Thanh, anh xem lại mình vừa rồi đi.
Có còn là dáng vẻ của tổng giám đốc Triệu nữa không?"
Có thể ngồi lên vị trí bây giờ, tố chất cơ bản nhất là lòng nghĩ một đường, miệng nói một lẻo, vui buồn tức giận đều không thể để lộ ra.
Khi còn trẻ, Triệu Mịch Thanh đã nắm giữ được khí chất như vậy.
Nhưng vừa rồi, anh đã không kìm chế được.
Dù sao con người cũng không phải là động vật máu lạnh.
Nếu muốn không bị những cảm xúc như vậy ảnh hưởng, cách tốt nhất là từ chối sự xâm nhập của cảm xúc.
Anh ta tiếp tục mỉa mai: “Ngoài