Ngày hôm sau, tin tức liên quan đến ‘thẩm phán thất thế trước lưu luyến hộp đêm, phóng thích hay là dùng thủ thuật che mắt người khác’ lan rộng toàn bộ Nam Thành.
Triệu Mịch Thanh im lặng ngồi trước bàn làm việc, giữa đôi lông mày phủ đầy mệt mỏi.
Trước khi màn hình vi tính tối xuống, tin tức người đàn ông lớn tuổi bị những cô gái xinh đẹp nóng bỏng vây quanh hiện ra đặc biệt bắt mắt.
“Bức ảnh chụp từ phía xa, nhưng góc độ rất gian xảo, bây giờ phản ứng của dư luận xã hội rất lớn, tin rằng rất nhanh bên phía tư pháp sẽ phái người đến điều tra.
”
Lưu Nam đứng trước bàn làm việc, trong tay cầm một tờ báo có nội dung gần giống như trên tin tức kia, lúc nói chuyện không nhịn được quan sát sắc mặt Triệu Mịch Thanh.
Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như trước, nghe xong chỉ khẽ giơ tay lên: “Cậu phái người giải quyết việc thương lượng với bên phía tư pháp, cần phải giải thích rõ ràng, nếu cần thiết thì thẩm tra tài liệu liên quan một lần nữa cũng được.
”
Đây cũng không phải điểm khiến anh đặc biệt lo lắng, trong lòng anh lo lắng chính là con đường tiết lộ bức ảnh.
Dừng lại một lát, khi ngẩng đầu ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Cậu chắc chắn tối qua đã điều tra toàn bộ người của quán bar rồi chứ?”
Lưu Nam nghe vậy thì nâng gọng kính, lông mày không tự chủ nhăn lại, vô thức gật đầu: “Tôi thấy khả năng có kẻ nghiệp dư động tay chân vào chuyện này không lớn lắm, dù sao thoạt nhìn bức ảnh này thật sự không giống như là tiện tay chụp.
”
Triệu Mịch Thanh cụp mắt, im lặng tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cũng mơ hồ nghĩ đến một cái tên.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ vang, Lưu Nam đi ra mở cửa, không lâu sau quay trở lại, Nghiêm Minh biểu cảm lạnh lẽo đi ở phía sau.
“Có phải tra được gì rồi không?”
Nghiêm Minh khoanh hai tay trước ngực, trong tay cầm một túi da trâu màu vàng đậm, nghe vậy thì gật đầu, đặt tài liệu lên bàn làm việc.
Nhân lúc Triệu Mịch Thanh mở tài liệu, lên tiếng: “Trong này là thông tin liên quan đến khôi phục dữ liệu trong điện thoại di động của Mục Điệp, nhân viên kỹ thuật phán đoán trước đây không lâu anh ta từng format điện thoại di động, bên trong không lưu trữ tài liệu quan trọng gì, cũng không tìm được bức ảnh trong tin tức.
”
Nương theo lời nói, sắc mặt dần dần sầm lại, ánh mắt âm u lạnh lẽo của Triệu Mịch Thanh rơi xuống hai tờ giấy trắng ở trước mặt, ngón tay vô thức bóp chặt tờ giấy.
Ánh mắt đang xoay chuyển chợt dừng lại, lại nghe thấy Nghiêm Minh bổ sung: “Nhưng mà chúng tôi khôi phục thấy hôm qua có hai cuộc gọi nhỡ, số này rất quen thuộc.
”
Môi mỏng cong lên, dãy số trước mắt trùng với cái tên vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu.
“Tống Nhiễm.
”
Giọng anh lạnh buốt, mang theo tức giận không rõ nhiều hay ít.
“Là cô ta.
” Nghiêm Minh khẽ gật đầu: “Khả năng rất lớn bức ảnh này từ truyền ra từ chỗ cô ta.
”
Triệu Mịch Thanh khép tài liệu trước mặt lại, đập trên bàn làm việc phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.
Cơ thể hơi dựa vào thành ghế, sau khi mi mắt khép lại, cũng không định lên tiếng nói chuyện nữa, Lưu Nam và Nghiêm Minh liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau rời khỏi văn phòng.
“Tổng giám đốc Triệu, mười phút sau có cuộc họp lãnh đạo, có cần lùi lại không?”
Trước khi đóng cửa, Lưu Nam nghiêng người về phía bàn làm việc, sau khi nghe thấy tiếng ‘không cần’ nhàn nhạt kia mới yên tâm rời đi.
Tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó người đàn ông mở to mắt, rét lạnh lộ rõ nơi đáy mắt khiến khí chất cả người càng lạnh lẽo hơn.
“Tống Nhiễm.
” Đầu ngón tay vô tình gõ gõ lên mặt bàn, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, nhưng một lát sau lại đứng dậy, sửa sang tay áo sơ mi và cà vạt, thoạt nhìn lại là dáng vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày.
Điều hòa trong phòng họp trên tầng cao nhất được bật vô cùng vừa phải, nhưng trong phòng họp vẫn có không ít người đổ đầy mồ hôi sau lưng, mắt kính thật dày phản chiếu những đôi mắt thấp thỏm lo lắng, ý đồ tìm kiếm nguyên nhân vì sao vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này lại tự tin như vậy.
Dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của mọi người: “Các vị đều là ông lớn trong giới tài chính, tin rằng đều biết quy luật là đầu tư không thể không có mạo hiểm, tiền của Triệu Mịch Thanh tôi cũng không phải là gió lớn thổi tới, vì vậy tôi còn cẩn thận hơn các vị đang ngồi ở đây nhiều.
”
Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét