Xem nhẹ ánh măt trêu chọc của cô ta, ánh mắt anh dừng trên cánh tay mảnh khảnh của cô ta.
Tề Uyên dùng một tay chống cằm, cười tủm tỉm quan sát Cố Thời bị châm lửa giận ở bên cạnh, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt sâu không lường được của Triệu Mịch Sâm.
Sau một lúc lâu, anh thản nhiên đánh giá một câu: "Đồng hồ này của cô khá đẹp.
"
Dòng đồng hồ nổi tiếng quốc tế, mặt đồng hồ màu trắng nhạt, được bao quanh bởi những viên kim cương, phản chiếu lại ánh sáng lưu ly mông lung dưới ánh đền của nhà hàng.
Một chiếc đồng hồ rất quen mắt.
Dường như Tề Uyên không ngờ rằng Triệu Mịch Thanh lại đặt ánh mắt lên người mình, cô ta nghe vậy thì không khỏi thả ống tay áo đang vén lên xuống dưới, che đi đồng hồ trên cổ tay: "Chỉ là đeo chơi thôi.
"
Lời này dừng trong tai Cố Thời khiến anh cho ta chú ý, anh ta lập tức nghiêng người nắm lấy tay cô ta, sau khi híp mắt quan sát một lúc, anh ta nở một nụ cười đầy châm chọc: "Ha ha ha, cái đồng hồ này ít nhất phải sáu trăm triệu thì phải? Xem ra studio chụp ảnh mới mở của cô nàng điên này làm ăn rất được, hôm nào thêm tôi vào làm cùng đi?"
Tề Uyên bị anh ta nắm chặt tay, dưới ánh đèn, mặt cô ta hơi đỏ lên, giãy dụa không được, cô ta cúi đầu nói: "Tôi không trả nổi tiền lương cho cậu chủ Cố.
"
Ngón tay mềm mại trượt khỏi lòng bàn tay, dường như anh ta hơi hốt hoảng chỉ trong nháy mắt, nhưng lại nhanh chóng bình ổn cảm xúc, nhướng mày ngồi xuống lần nữa: "Được rồi, cũng không mang tôi chơi cùng, xem ra tôi chỉ có thể tự gây dựng sự nghiệp tìm đường ra.
"
Anh ta ngồi tựa vào sofa, dáng vẻ cà lơ phất phơ, ánh mắt Triệu Mịch Thanh chợt trầm xuống, đập một cái lên đùi anh ta: "Nói nhảm ít thôi, không phải cậu tìm tôi có việc à? Có phải! "
Hơi dừng lại, kiêng kị Tề Uyên đang ở đây nên không nói ra.
Anh ta thong thả gật đầu, vẻ mặt không nghiêm trọng như Triệu Mịch Thanh, quay đầu nói với Tề Uyên ở phía đối diện: "Không phải cô nói cô còn hẹn người khác à? Nhanh gọi điện thoại thúc giục đi! "
Vốn Tề Uyên đang chống cằm ngồi nghe, thấy Cố Thời rõ ràng muốn mình rời đi thi bĩu môi, cầm túi đi xuống lầu.
Nhìn bóng người cao gầy biến mất ở ngã rẽ cầu thanh, sắc mắt Triệu Mịch Sâm mới hoàn toàn trầm xuống, anh uống một ngụm rượu: "Sao cậu lại đưa cô ta đi cùng?"
Cố Thời lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ bất đắc dĩ: "Không còn cách nào khác, ông già không cho đi, không lấy cô nàng điên này làm lá chắn, tôi cũng không biết ẩn thân thì đi thế nào?"
Anh ta nhướng mày, giống như thật sự bất đắc dĩ.
Triệu Mịch Thanh vạch trần: "Không phải cậu không biết tâm tư của cô ta với cậu đấy chứ?"
Đột nhiên nhớ tới cái gì, anh lại nhắc nhở: "Cô ta không giống mấy cô gái cậu trêu hoa ngắt cỏ bên ngoài, nếu có ý thì mau nhanh chóng xác nhận đi.
"
Cố Thời như nghe được chuyện cười, chỉ vào mũi mình nói: "Làm ơn, anh xem ba lạng thịt của cô ấy đi, anh đây thích chính là kiểu người đầy đặn, anh không biết à?"
Nói xong, hai tay anh ta làm động tác nâng trước ngực, ý tứ rất rõ ràng.
Triệu Mịch Thanh nửa tin nửa ngờ, nghi ngờ nhìn anh ta, lại trịnh trọng cảnh cáo: "Tôi nhắc nhở cậu rồi, cậu đừng chờ mất đi rồi mới hối hận.
"
Cảm giác đau khổ mà hối hận mang đến này, anh là người hiểu rõ nhất.
Nhìn thấy dáng vẻ vẫn không để ý của anh ta, Triệu Mịch Thanh không nói thêm gì nữa, dời đề tài về nội dung chính: "Tra được cái gì rồi?"
Cố Thời nhướng mày, lấy một cái usb từ trong túi tiền ra, ý cười hiện rõ trong đáy mắt: "Như dự đoán.
"
Trong lòng trầm xuống, vươn tay nhận lấy nhưng lại bị Cố Thời né tránh, anh ta cười nhạt quan sát Triệu Mịch Thanh: "Có thể đưa tài liệu cho anh, anh cũng giúp anh em chút chuyện đi?"
Loại dự cảm không tốt thổi quét trong lòng.
Rút tay lại, người chậm rãi dựa vào lưng ghế, dù bận vẫn ung dung đánh ía anh ta: "Nói đi.
"
Dường như anh ta không thấy ngoài ý muốn, chỉ đổi tư thế ngồi, cơ thể dựa vào sát hơn: "Thật ra cũng không phải chuyện gì, chỉ là nghe nói gần đây Long Đằng đang mở rộng cổ phiếu, tôi vừa lúc có ít