Buổi trưa ngày hôm ấy, Lương Hạnh chăm sóc mẹ Lương ở bệnh viện, lúc đó nhận được cuộc gọi của dì ở trong nhà gọi tới, sắc mặt lập tức thay đổi, bỏ điện thoại xuống không kịp giải thích cái gì hết thì người đã chạy ra khỏi phòng bệnh.
Đón xe về đến nhà, phát hiện cửa nhà mở rộng, bước chân cũng bắt đầu bất ổn, cô lảo đảo đi qua sân nhà, còn chưa bước vào trong nhà thì đã nghe thấy tiếng ồn ào ở trong phòng khách.
“Các người đi đi, tôi đã nói là ông chủ và bà chủ của chúng tôi không có ở nhà, tôi cũng chỉ là một người nấu cơm mà thôi, không biết cái gì hết.
”
Một mình dì giang hai tay ra có ý muốn khuyên giải người đến, nhưng mà sức lực quá yếu hiển nhiên đấu không lại mười người trẻ tuổi, chỉ một lát đã bị đám người đó đẩy ngã trên ghế sofa, từng chiếc micro tiến về phía bà ta.
“Xin hỏi đây là nhà của Triệu Mịch Thanh và Lương Hạnh không?”
“Xin hỏi là dì có biết thân phận người thứ ba của Lương Hạnh không vậy?”
“Là người giúp việc ở trong nhà, chắc chắn là bà cũng có chút giao tình với nữ chủ nhân trong căn nhà này, xin hỏi cô ta có phải là một người phụ nữ ra vẻ dối trá không thế?”
Những lời nói đó làm cho dì bị hù dọa trợn trắng mắt, chỉ lm có thể phân biệt được trong lời nói đều là những ngôn từ nhằm vào Lương Hạnh, lúc này thấy những thứ này rốt cuộc cũng không thể chịu đựng được nữa, nhíu chặt lông mày giải thích: “Bà chủ của chúng tôi là một người rất tốt, rất hiền lành, xin các người đừng nói lung tung.
”
“Ý là đang nói cô Lương rất biết thu mua lòng người có đúng không?”
“! ”
Người giúp việc cũng không dám nhiều lời cái gì nữa, một đám người chặn bà ta lại rất chặt chẽ, chống chọi không được bao lâu thì có một loại cảm giác nghẹt thở ập đến.
Lúc này trong căn phòng ở cách đó không xa bất ngờ lại vang lên âm thanh khóc của con nít, tạm thời cắt đứt trận ồn ào ở bên ngoài, đám người không rõ chân tướng hai mặt nhìn nhau.
“Con nít?”
Giống như là khám phá ra một tin tức không thể tưởng tượng được, hai mắt của một đám người đều lập tức sáng lên, sau đó vội vàng đi về phía phòng của bé cưng, để lại người giúp việc khó khăn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại từ từ đứng dậy từ trên ghế sofa.
Một đám người ngăn chặn ở cửa, tiếng khóc của con nít càng ngày càng lớn hơn, dì đứng ở đằng sau muốn đẩy đám người ra nhưng mà hiển nhiên không có sức lực.
Lúc này Lương Hạnh im lặng không tiếng động đi vào trong phòng bếp, trong tay lấy một con dao bước ra, hai mắt đỏ hồng đi đến trước cửa, giơ con dao ra bên ngoài: “Các người không sợ chết thì cứ đến đây đi.
”
Tóc tai của cô lộn xộn, đáy mắt ẩn chứa cơn giận ngút trời, nhìn có vẻ như là đã mất lý trí, con dao đang không ngừng vung vung trong không khí, một đám người kia cũng đã yên tĩnh, bọn họ đều lui về phía sau.
Dì phản ứng lại vội vàng khẩn trương trốn ra sau lưng của Lương Hạnh, lập tức cảm thấy có chút ấm ức, mình sống đã mấy chục năm rồi nhưng mà chưa từng nhìn thấy chiến trận như thế này, lúc này mới bất lực nhìn nhận việc đôi khi con người có thể ăn thịt người.
Hai tay của Lương Hạnh tiếp tục cầm con dao, ánh mắt tràn đầy cảnh giác ra hiệu cho người giúp việc ở sau lưng: “Gọi điện thoại báo cảnh sát đi.
”
Trên đường đến đây cô đã gọi điện thoại cho Triệu Mịch Thanh, tính toán thời gian chắc là người cũng đã sắp đến rồi, thế là cô lại càng có nhiều sự yên tâm hơn nữa, bước chân hướng ra phía trước, thân thể di chuyển đến cánh cửa, dùng thân thể chặn lấy cửa phòng của cục cưng: “Nếu như các người còn không chịu đi, vậy thì đợi một lát nữa cảnh sát đến đây bắt các người.
”
Trong đám người bắt đầu có người do dự như là có dự định rời đi, nhưng mà cũng có người mang theo ánh mắt rất bình tĩnh, cả nửa ngày cũng không có ý muốn rút lui.
Đầu óc của Lương Hạnh nhanh chóng xoay chuyển, nhìn thấy như thế này thì cô cũng đã hiểu được: “Tình nguyện bị bắt cũng không đi, kim chủ cho các người bao nhiêu tiền?”
Người bị nói trúng có chút chột dạ, đồng loạt né tránh ánh mắt của Lương Hạnh.
Từ đầu đến cuối có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đứng ở đằng sau đám người, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che dưới vành nón, một phút trước đó anh ta vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, lúc này nghe thấy Lương Hạnh nói như vậy, anh ta chậm rãi cong môi, tháo cái mũ xuống.
Ánh mắt của Lương Hạnh không khỏi bị anh ta hấp dẫn, lúc nhìn thấy gương mặt đằng sau vành nón thì sắc mặt của cô nhất thời trở nên trắng bệch, trong lòng bàn tay thấm ra mồ hôi lạnh, thân thể dựa vào cửa phòng thiếu chút nữa là đã không còn sức lực để chống chọi.
“Mục, Mục Điệp! cậu muốn làm cái gì?” Hai tay của cô run rẩy, con dao ở trong tay dường như cũng đang trở nên phát run, nhưng mà vẫn cố gắng nắm chặt nó, trơ mắt nhìn người đang bước từng bước về phía cô.
Mục Điệp vượt qua đám người đi đến một khoảng cách không đến một cánh tay với cô, cô kinh ngạc đột nhiên kề con dao đến cổ của anh ta, dường như là anh ta không hề sợ hãi một chút nào, ánh mắt nhìn qua dò xét, thậm chí khóe môi còn nở một nụ cười tà mị.
“Lừa gạt tôi nói là con đã chết rồi?” Ánh mắt của anh ta dần dần trở nên hung ác nham hiểm, nụ cười cũng trở nên