Một năm sau.
Trong tòa nhà văn phòng công nghệ Doanh Tín, Lương Hạnh đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc, ánh mắt lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tòa cao ốc Long Đằng ở phía đối diện.
Vô tình rơi vào một cảm xúc nào đó, khóe môi có hơi cong lên, hơn một năm trước nhìn sang từ nơi này thường xuyên có thể nhìn thấy trước cửa sổ sát đất ở phía đối diện có một người đàn ông lặng lẽ đứng ở đó, thân thể của anh cao lớn, trong đáy mắt lúc nào cũng lóe lên ánh sáng như có như không.
Sau này đã hiểu được ánh sáng trong đôi mắt ấy, nhưng một năm rồi cô không gặp anh.
“Phó tổng giám.
” Cánh cửa phòng làm việc ở sau lưng được mở ra, trợ lý Tống Ba đứng đằng sau cửa báo cáo: “Lý tổng mời cô xuống phòng họp dưới lầu.
”
Cô chậm rãi thu hồi suy nghĩ, chỉnh sửa lại bộ đồ công sở, ngước mắt lên nhẹ nhàng cười một tiếng: “Tôi biết rồi.
”
Năm phút sau cửa phòng hợp bị gõ, một đám nhân viên lâu năm của Doanh Tín toàn bộ đều tập hợp, biểu cảm của người nào cũng ngưng trọng, Lý tổng ngồi ở vị trí chủ vị, hơi nhẹ gật đầu với Lương Hạnh mới bước vào cửa: “Ngồi đi.
”
Khóe miệng của Lương Hạnh luôn mang theo một nụ cười mờ nhạt như có như không, nghe vậy thì ngồi xuống, ánh mắt không khỏi rơi vào trên người của người phụ nữ ngồi trước mắt.
truyện kiếm hiệp hay
Hình ảnh này có chút quen thuộc, dường như là lại trải qua một vài chuyện trong quá khứ một lần nữa, nhưng mà lần này nhân vật này trái lại đã xảy ra thay đổi.
Cô cười nhạt mở máy vi tính trước mắt, thuận thế thu hồi tầm mắt từ trên người của Trịnh Vân: “Tổng thanh tra Trịnh, cô đừng căng thẳng, không phải là cô đã từng trải qua chuyện như thế này rồi à, ít nhiều gì cũng có chút kinh nghiệm đúng không?”
Sắc mặt của Trịnh Vân trắng bệch, thân thể không nhịn được mà run rẩy, hàm răng cắn chặt lại, đáy mắt mang theo lửa giận ngập tràn: “Lương Hạnh! "
Cô ta nói một chữ rồi tạm dừng lại, nhịn không được mà hai tay nặng nề đập lên trên bàn: “Có phải là cô không?”
Lương Hạnh nghe vậy thì tiếp tục nâng đầu lên, mờ mịt không hiểu: “Xin lỗi, tôi nghe không hiểu ý của cô?”
Nói xong lại nhìn Lý tổng một chút, Lý tổng kiềm chế sự không kiên nhẫn trong đáy mắt, hung hăng ho khan một tiếng nói: “Im lặng hết đi.
”
Sau đó thì nhìn thấy ông ta ném một tờ báo ra, tờ báo chuẩn xác không sai lệch trượt theo cái bàn dài đến trước mặt của Trịnh Vân, trên trang bìa to như thế hai hàng chữ đỏ được phóng to vô cùng chói mắt.
“Nữ tổng giám Doanh Tín dính dáng với một người đàn ông đã có vợ, vấn đề đưa ra một người phụ nữ rốt cuộc là năng lực quan trọng hơn hay là sức quyến rũ quan trọng hơn.
”
Mười ngón tay của Trịnh Vân nắm chặt thành quyền, thân thể cứng đờ, di chuyển tầm mắt sang nơi khác.
“Cô có còn lời nào để nói nữa không hả?” Đáy mắt của Lý tổng từ từ bị sự tức giận càn quét, một vụ bê bối tương tự lại nổ ra trong công ty sau một năm, tác động tiêu cực lần này còn tồi tệ hơn so với lần trước, không chỉ có trụ sở chính cử người đến đây điều tra, hoạt động kinh doanh của công ty trong quý này cũng sinh ra đả kích không nhỏ.
Trịnh Vân cắn răng, ánh mắt oán hận nhìn Lương Hạnh: “Lý tổng, là có người muốn hãm hại tôi.
”
“Hãm hại cô?” Lương Hạnh cảm thấy buồn cười đối với biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của cô ta, đôi môi đỏ hơi cong lên, trong lời nói lại có hàm ý khác: “Tổng giám Trịnh nói những chuyện này là lời đồn đó à? Hiện tại tôi nghe nói vợ của chủ tịch bạch đó đã không chịu đựng được mà tự sát, hiện tại người còn đang nằm ở trong bệnh viện! "
Ánh mắt của Lý tổng chậm rãi thu hồi lại, làm lãnh đạo đã nhiều năm, đúng hay sai tự mình có thể phán đoán được mấy phần, trong lúc Trịnh Vân muốn vỗ bàn một phát thì ông ta lại đập cái bàn kêu lớn hơn, nghiêm trọng quát bảo dừng lại: “Trịnh Vân, cô vẫn không đặt chúng tôi vào trong mắt!”
Lời nói này của ông ta nhận được sự đồng ý của những người lớn tuổi có mặt ở đây, càng có gương mặt của một phó tổng hơn năm mươi tuổi đã tái đi rồi, đôi mắt lạnh lùng dưới cặp kính gọng đỏ, nhịn không được mà duỗi một ngón tay ra chỉ trỏ: “Cô cũng là phụ nữ, hãy đặt mình vào vị trí của người ta mà suy nghĩ, tại sao cô lại có thể làm ra chuyện như thế này? Doanh Tín của chúng tôi lại có nhân viên cấp cao giống như cô, quả thật chính là một sự sỉ nhục!”
Nói xong, bà ta lại biểu quyết đầu tiên: “Tôi cho rằng nên tiến hành khai trừ tổng giám Trịnh Vân và đưa ra tuyên bố công khai xin lỗi với công chúng cùng gia đình nạn nhân.
”
Trịnh Vân nghe nói như vậy thì đứng phắt dậy, trong đáy mắt xuất hiện lửa giận và vẻ kinh khoảng không thể kiểm soát được, kêu gào lên: “Các người không thể đuổi việc tôi!”
Lý tổng im lặng không lên tiếng, nhìn thấy cô ta