Gian phòng của Lương Hạnh ở ngay tầng dưới của Triệu Mịch Thanh, sau khi trở về cô một mực ở trong đó ngồi trên ghế sô pha ôm đầu gối trầm mặc không nói, Tống Ba mua cơm trở về nhìn thấy cô biểu tình cùng dáng vẻ vẫn như trước khi mình đi, phát giác có chút lo lắng.
Đưa tay đặt trên trán cô kiểm tra: "Tổng giám, cô có phải cảm thấy không thoải mái, hay là tôi gọi xe đưa cô đi bệnh viện kiểm tra”
Lương Hạnh hơi ngẩng đầu tránh đi, môi tái nhợt đáp: "Tôi không sao.
"
Để tỏ ra mình thực sự không sao, cô đặt hai chân cuộn tròn trên sô pha xuống, liếc nhìn đồ ăn bày biện trên bàn cà phê: "là mua cho tôi sao?"
“Ừ.
” Tống Ba nói xong vội vàng mở từng túi từng túi đồ ăn, đẩy tới trước mặt cô: "Cô ăn trước một chút đi, sau đó còn cần gì nữa thì nói cho tôi biết.
”
Lương Hạnh vươn tay cầm lấy đôi đũa cậu ta đưa cho, mới ăn được hai miếng liền xua tay nói: "Cậu về nghỉ ngơi trước đi, tôi không sao.
"
Tống Ba đi theo Lương Hạnh cũng được một thời gian, biết rõ tính tình cô quật cường, thế nên cũng không nhiều lời, nói xong hai câu liền quay người rời khỏi gian phòng của cô.
Hai giờ sau cậu ta lại gõ cửa tiến vào, phát hiện thức ăn trên bàn vẫn như vậy cũng chỉ như mới ăn được hai miếng.
Lương Hạnh ôm ngực dựa ghế sô pha nhẹ nhàng ngủ một giấc, nghe được âm thanh liền mở nhẹ mắt, nhìn thấy Tống Ba đang ôm một cái hộp giày đi đến.
Cô dùng cánh tay chống đỡ thân mình lùi về sau một chút, để thân thể ngồi nghiêm chỉnh lại rồi mới mở miệng hỏi: “Sao vậy?”
Tống Ba đứng trước cửa, cầm hộp đưa về phía trước: "Tôi đem giầy tới cho cô.
”
Hộp giày mở ra, bên trong là một đôi giày bệt màu trắng, Lương Hạnh cúi đầu nhìn, khẽ nhăn mày, chỉ một ánh mắt liền vạch trần: "Cậu biết tôi mang giày size bao nhiêu sao?"
Bước chân hơi nhấc lên của Tống Ba chợt khựng lại, im lặng ngẩn người.
“Là anh ta nhờ cậu mang đến đây đúng không?” Lương Hạnh hỏi lại, hơi nâng cằm lên, trong mắt hiện lên một tia mệt mỏi lười biếng.
“Đúng vậy.
” Tống Ba gật gật đầu thừa nhận, tiếp đó ánh mắt liền cụp xuống, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Một năm trước liên quan tới mấy tin tức xôn xao huyên náo giữa cô cùng Triệu Mịch Thanh, cậu ta ít nhiều cũng từng nghe tới, lại vừa gặp phải cảnh tượng như vừa rồi, trong lòng tự suy sét, cũng tự hiểu được rõ ràng phần nào.
Cậu ta không hiểu rõ con người Triệu Mịch Thanh, nhưng trong lòng lại biết rõ con người Lương Hạnh là như thế nào, mà cho dù không xét tới nhân phẩm, chỉ bằng chuyện trong công việc Lương Hạnh hết lòng đề bạt cậu ta, đội nhóm của cậu ta cũng có thể hiểu rõ.
Cho nên vừa nãy khi Lưu Nam tìm cậu ta, cậu ta mới từ chối.
Nhưng sau đó Triệu Mịch Thanh lại mở cửa ra, nhận lấy hộp giầy từ tay của Lưu Nam, trực tiếp đưa tới trước mặt cậu ta: "Chăm sóc chu đáo cho cấp trên là trách nhiệm của một trợ lý như cậu, có một chuyện chỉnh bản thân mình làm không tốt còn cự tuyệt để người khác làm, cuối cùng người chịu khổ chỉ có cô ấy.
”
Nói những lời đến cậu ta cũng không còn lời nào phản bác được, chỉ có thể ngượng ngùng đưa tay nhận lấy.
Một giây trước khi rời đi, bên tai lại nghe thấy giọng nói âm trầm của người đàn ông phía sau vang lên: "đừng nói là do tôi chuẩn bị, nếu không cô ấy sẽ không đi.
”
Nghĩ tới đây, Tống Ba cúi đầu còn thấp hơn, lần nữa đem hộp giầy kia ôm vào ngực: "Tổng giám, cái này tôi mang trả lại.
”
Lương Hạnh mím môi, sau khi nghĩ đi nghĩ lại liền nâng cằm hướng tới ghế sô pha bên cạnh: "Quên đi, đặt ở chỗ đó.
"
Như lại nghĩ tới điều gì, cô vươn tay sờ vào vị trí mắt cá chân, dù cố gắng ấn nhẹ, liền vẫn thấy cảm giác đau nhức truyền đến, cô lại nói: "Ở quầy lễ tân dưới lầu nhất định có một hộp thuốc, cậu gọi điện thoại yêu cầu bọn họ mang tới đi.
"
“Ah, được.
” Tống Ba chưa kịp phản ứng, vẻ mặt hơi kinh ngạc, do dự đem hộp giầy đặt ở trên ghế sa lon, lập tức xoay người vào phía phòng ngủ gọi điện thoại, một lát sau đi ra, gương mặt biểu hiện càng thêm khó xử: "Lễ tân nói hộp thuốc đã được anh Triệu phòng 3608 mượn đi rồi.
”
Ánh mắt Lương Hạnh thoáng chốc trở nên âm trầm, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, Tống Ba đã cắn môi đi tới cửa bên cạnh, tay nắm chặt thành quyền: "tôi đi tìm anh ta.
”
Sau đó bày ra bộ mặt như tráng sĩ quyết tử bước ra ngoài, còn đóng cửa thật mạnh kêu một tiếng vang động trời.
Qua chưa bao lâu, cửa phòng lần nữa bị mở ra, ánh mắt Lương Hạnh chậm rãi liếc qua, không ngoài ý muốn khóe mắt liền nhìn thấy dáng vẻ thất bại của Tống Ba.
“Tổng Giám, Triệu Tổng nói muốn qua thăm cô.
” Chậm rãi bước chân sang ngang, dáng vẻ cao lớn của Triệu Mịch Thanh hiện ra sau lưng.
Lương Hạnh bất động đưa ánh mắt đối diện với Triệu Mịch Thanh, liền bắt gặp dáng vẻ cười như không có chuyện gì, mang theo hộp thuốc chậm rãi đi tới.
“Tống Ba, lấy cho Triệu Tổng một ly nước ấm.
” Lương Hạnh tư thái nhàn nhã nửa nằm nửa ngồi trên ghế sa lon, một chút cũng không lưu tình, dặn dò Tống Ba xong lại hướng tới ghế sa lon đối diện