Khi Triệu Mịch Thanh lái xe về đến Tấn Thành đã gần đến nửa đêm, xe vừa mới dừng hẳn ở dưới tầng khu nhà, đã nhận được điện thoại do Lưu Nam gọi đến.
"Có chuyện gì?" Anh suy nghĩ một lát, hiểu được nếu không phải chuyện quan trọng gì, Lưu Nam sẽ không quấy rầy anh muộn như vậy, vì vậy vẻ mặt lạnh xuống, vừa xuống xe vừa nghe điện thoại, bước chân theo đó đi vào cửa hành lang.
Quả nhiên, bên kia yên lặng mấy giây mới mở miệng: "Tổng giám đốc Triệu, Nghiêm Minh nói người của Tuần Tráng đến Nam Thành rồi, hẳn là đang điều tra chuyện đã xảy ra ở Kinh Đô hai ngày trước, người còn chưa trực tiếp đến Tấn Thành, tôi lo là đã nghi ngờ đến chỗ cô Lương rồi.
"
Bước chân của Triệu Mịch Thanh hơi khựng lại, đứng ở cửa thang máy liếc mắt nhìn con số các tầng đang chuyển động, cuối cùng trả lời một câu không rõ ràng: "Tôi biết rồi.
"
Sau khi cúp điện thoại, cửa thang máy đúng lúc mở ra, anh không ngừng lại chút nào cất bước đi vào trong, hai mày đã nhíu chặt thành một đường.
Vừa vào đến nhà, qua cửa đã có một bóng dáng xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt, Đào Mỹ Ân từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi đến vị trí cách Triệu Mịch Thanh chưa đến một mét, trên mặt nở nụ cười dịu dàng ấm áp: "Anh Thanh, anh về rồi đấy à?"
Nói xong vươn cánh tay thon dài định đón cặp tài liệu trong tay anh.
Triệu Mịch Thanh hai mắt lạnh lùng, sau khi đứng ở cửa thay giày xong thuận tay đặt cặp tài liệu lên mặt bàn đặt ở cửa trước, không hề có ý định quan tâm đến cô ta.
Lúc này mẹ Triệu đang ngồi trên ghế sô pha sát vách tường cũng không nhìn nổi nữa, lạnh lùng quát to: "Mỹ Ân người ta tốt xấu gì cũng là khách, sau khi đến nấu một bàn thức ăn, lại uổng công đợi con đến tận bây giờ, con lại như thế này, bày ra cho ai xem hả?"
Triệu Mịch Thanh dường như không nghe thấy, quay người vào nhà ăn rót nước, Đào Mỹ Ân chịu thiệt, mặc dù trên mặt lộ vẻ mất mát, nhưng cũng nhanh chóng bình phục lại, nháy mắt với mẹ Triệu đang lửa giận ngập trời, sau đó đi theo vào nhà ăn.
"Anh đói bụng không? Em nấu món ăn khuya cho anh.
" Đào Mỹ Ân nhìn Triệu Mịch Thanh, trên mặt hơi ửng hồng, xoay người định đi vào nhà bếp, không ngờ được bị người đàn ông đằng sau kéo cánh tay lại.
Đầu tiên cô ta kinh ngạc, ngay sau đó quay đầu lại nhìn vẻ mặt người đàn ông lạnh lùng thờ ơ, trong lòng lại càng bối rối hơn.
Ánh mắt anh nặng nề, ánh mắt nhìn chằm chằm lên mặt cô, đáy mắt dâng lên hơi thở tối tăm sâu sắc, dường như muốn nhìn thấu cô ta.
Không phân biệt được tâm trạng anh lúc này là tốt hay xấu, nhưng dựa vào đa số kinh nghiệm mà nói, anh cũng sẽ không có sắc mặt tốt với mình, vì vậy thân thể cô ta ro rúm lại, tránh né ánh mắt anh, đồng thời thân thể cũng lui về phía sau: "! Đau.
"
Đào Mỹ Ân định cố gắng rút tay mình lại, lại bị Triệu Mịch Thanh nắm chặt hơn nữa, đau đến mức sau lưng đổ mồ hôi lạnh.
Giằng co rất lâu, anh mới lỏng tay ra, môi mỏng hơi nhếch lên, cười chế giễu: "Mẹ tôi có lòng thật, có thể tìm thấy cô.
"
Đào Mỹ Ân cảm thấy Triệu Mịch Thanh lỏng tay ra, nhân cơ hội tránh thoát, xoa cổ tay đã hơi đỏ lên, lập tức cực kỳ ấm ức: "Anh Thanh, em không hiểu anh đang nói gì! "
Triệu Mịch Thanh hơi nâng mắt, thân thể lại đứng thẳng hơn, ép Đào Mỹ Ân đến gần góc tủ lạnh: "Cô gặp Lương Hạnh rồi đúng không, biết tôi có vợ trước, còn có hai đứa con.
"
Đào Mỹ Ân hơi cắn môi, nhìn ánh mắt Triệu Mịch Thanh lấp lóe nhấp nháy, cuối cùng nghiêm túc gật đầu: "Gặp rồi, bọn trẻ cũng đã thấy, rất đáng yêu.
"
Người đàn ông nghe vậy, hơi thở lạnh lẽo trong mắt lại càng dày đặc hơn: "Nếu đã như vậy cô cũng nên biết tôi không có hứng thú với những người phụ nữ khác, ba cô là bác sĩ, mẹ cô là giáng viên đại học, gia đình trong sạch, không cần lãng phí thanh xuân với người như tôi.
"
Anh phân tích đúng chỗ thấu đáo, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, dừng một lát lại liếc nhìn cô ta bằng nửa con mắt hỏi ngược lại: "Trừ khi cô có âm mưu khác, là cái gì, tiền sao?"
Đào Mỹ Ân từ nhỏ cũng coi như được nuông chiều lớn lên, chưa từng chịu sỉ nhục như vậy, nghe anh nói xong, vành mắt ửng đỏ, ngón tay cuộn tròn, lúng túng mở miệng: "Em có công việc của mình, cũng không thiếu tiền, em chỉ thích anh.
"
Triệu Mịch Thanh hơi sững sờ.
Lúc này vẻ mặt quật cường không chịu thua của cô ta cực kỳ giống người nào đó.
Sững sờ một lát, lại thấy cô ta hơi cúi đầu xuống, tránh né ánh mắt mình, khi mở miệng, trong giọng nói lại mang theo mấy phần không cam lòng: "Em không cho rằng cô Lương kia có gì tốt đẹp, điều duy nhất em thua cô ta chính là thứ tự xuất hiện trong cuộc đời anh, cô ta xuất hiện trước em.
"
Nói đến đây, nâng tay lau nước mắt đã trượt xuống cằm: "Nhưng nếu đã gặp,