Còn chưa nói cái gì, cuối hành lang đã truyền đến một âm thanh có vẻ như già nua gọi: “Hạnh.
”
Lương Hạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy mẹ mình đang đi đến từ phía bên kia, trong tay của bà có mang theo một cây dù che mưa, nước đọng lại trên cây dù nhỏ một đường.
“Hạnh, con có chỗ nào không thoải mái hả?” Bước chân của mẹ Lương có hơi mông lung, mắt chăm chú nhìn lên trên người của Lương Hạnh.
Lương Hạnh đứng dậy đi đến gần mới phát hiện trên người của mẹ cũng bị thấm nước mưa, mái tóc ướt sũng dán ở trên trán, bỗng nhiên lại xuất hiện mấy phần tang thương.
Cô không khỏi cảm thấy thật có lỗi, miễn cưỡng cười cười.
“Con không sao, là La La đã bị thương.
” Cô nhìn đứa nhỏ trong ngực, lộ ra vẻ khó xử, gần đây thời tiết ở Nam Thành thay đổi, Lương Hạnh không lường trước trong một khoảng thời gian có một chút mà bên ngoài đã đổ một trận mưa lớn vô cùng bất ngờ.
Trương Quyền đi theo với Lương Hạnh cũng đứng dậy, dường như là nhanh chóng hiểu được suy nghĩ của cô, đi đến bên cạnh mẹ Lương: “Đưa đứa nhỏ cho tôi đi, tôi đưa bọn họ về nhà.
”
Nói xong, anh ta vươn tay ra với Lương Hạnh, muốn nhận lấy đứa nhỏ.
Động tác của Lương Hạnh có chút cứng đờ, tâm trạng phòng bị thúc đẩy cô ôm chặt lấy đứa bé hơn mấy phần, trong nháy mắt ánh mắt cũng lạnh lẽo đến cực hạn.
Có sự dạy bảo hồi lúc trước, cô đối với địa chỉ của mình vẫn luôn giữ bí mật.
Trương Quyền vươn tay ra cả nửa ngày cũng chỉ nhận lại sự giằng co im lặng của người phụ nữ, lại nhìn thấy sắc mặt của cô thay đổi, đành phải ngượng ngùng cười một tiếng, năm ngón tay cuộn tròn lại với nhau, cuối cùng im lặng bỏ nó xuống.
Mẹ Lương hiểu nỗi lo trong lòng của Lương Hạnh, nở nụ cười với Trương Quyền: “Hình như là trước đó tôi chưa từng gặp cậu đây, Hạnh cũng không giới thiệu một chút đi.
”
Lương Hạnh nghe thấy âm thanh, ngước mắt nhìn lên nhìn vào mắt của Trương Quyền một lát: “Người này là! phó tổng Trương là người hợp tác với công ty chúng con.
”
Cô suy nghĩ dùng giới thiệu với một lời đơn giản.
“Trương Quyền, xin chào bác gái.
” Trên gương mặt trắng nõn của Trương Quyền xuất hiện một nụ cười bình đạm, hơi gật đầu với mẹ Lương.
Biểu cảm trên mặt của mẹ Lương cứng đờ, dường như đang do dự kiến gì đó, cuối cùng cũng hơi gật đầu: “Chào cậu.
”
Sau khi chào hỏi xong, bà kiềm chế cảm giác lo lắng trong lòng, vươn tay ra với Lương Hạnh: “Đưa đứa nhỏ cho mẹ đi, để mẹ đưa thằng bé trở về, con ở đây với La La đi.
”
Lương Hạnh nhìn vết nước đọng ở trên người mẹ mình, có hơi do dự.
Mặc dù Trương Quyền không hiểu là Lương Hạnh đang kiêng kị cái gì, nhưng mà cũng có thể hiểu được cảm xúc phòng bị của cô đối với mình, thế là cũng không kiên trì nói muốn đưa mẹ Lương về nhà nữa, chỉ cởi chiếc áo vest ở trên người ra quấn lên trên người của đứa nhỏ.
“Như thế này là được rồi.
” Anh ta cười cười, bên gò má trái hiện ra một lúm đồng tiền nho nhỏ, lại làm gương mặt trong trẻo của anh ta lại trắng hơn mấy phần.
Người này không giống với những người đàn ông thành thục mà cô đã từng nhìn thấy trước kia.
Lương Hạnh ngơ ngác, thuận theo lực đạo của Trương Quyền mà đặt đứa nhỏ vào trong tay của mẹ Lương: “Để con đưa hai người ra ngoài.
”
Cô nhận lấy cây dù che mưa, lại ôm mẹ, đưa hai người ra lối ra.
Bước ra khỏi cửa bệnh viện mới biết được cơn mưa lớn đến kinh người, nước mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, bầu không khí tràn ngập hơi ẩm.
Lương Hạnh bắt một chiếc xe ở bên đường, lại quay đầu đón mẹ Lương, bởi vì vẫn luôn che chở cho mẹ và đứa bé, mình nhanh chóng bị nước mưa thấm ướt.
Trương Quyền mượn cây dù che mưa từ chỗ y tá, bước ra rồi đến bên cạnh Lương Hạnh thì đã không kịp nữa rồi, một mình anh ta bung dù đứng trong mưa nhìn người phụ nữ ấy dìu bà và đứa nhỏ vào trong xe, lại nhìn cô không để ý đến sự ngăn cản mà nhét cây dù vào trong đóng cửa xe lại.
Chỉ trong chốc lát, cả người của cô đã ướt đẫm đứng trong mưa, nhìn thấy chiếc xe biến mất trong tầm mắt rồi mới quay người đi trở về.
Vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy Trương Quyền đang đứng ở sau lưng, nhìn thấy trong đôi mắt của anh ta xuất hiện cảm xúc không rõ ràng, bước hai ba bước đi tới, mặc dù đã không có tác dụng gì nhưng mà anh ta vẫn nghiêng cây dù qua, thản nhiên nói một câu: “Đi thôi.
”
Lương Hạnh thuận theo bước đi của anh ta, lại trở về bệnh viện một lần nữa.
Cả người của Lương Hạnh ướt nhẹp, lúc Trương Quyền đi trả dù lại cho y tá, dựa vào ưu thế ngoại hình của anh ta, anh ta mượn được một bộ quần áo bệnh nhân từ chỗ của y tá trở về đưa vào trong tay của Lương Hạnh: “Thay ra đi.
”
Trên người vô cùng lạnh lẽo, Lương Hạnh hiểu bây giờ không phải là lúc