Mấy ngày sau, tin tức Tuần Tráng ngồi tù được lan truyền rộng rãi.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất tòa nhà Phong Thụy, Thượng Điền vừa ngắt máy cuộc gọi cuối cùng, thì lửa giận đã đè nén lâu ngày cũng bùng phát, anh vung tay lên, toàn bộ đồ vật trên bàn đều bị hất xuống sàn, phát ra tiếng xổn xoảng.
Anh là người thích làm liều, tôn sùng phương thức đầu tư mạo hiểm cao, dù lần này được ăn cả ngã về không, nhưng anh không ngờ kết cục cuối cùng lại như vậy.
Tài liệu rơi khắp sàn, hiếm khi anh có lúc mất khống chế thế này, caravat trên cổ cũng bị nới lỏng, nhưng anh vẫn chưa hả giận, cuối cùng nằm ngồi phịch xuống ghế, kéo caravat xuống, ném mạnh ra ngoài.
Đúng lúc caravat màu xanh đậm rơi xuống chân người phụ nữ.
Tống Nhiễm cụp mắt, không hề ngạc nhiên trước cảnh tượng này, thậm chí đáy mắt còn hiện lên ý cười, cô cúi người nhặt caravat lên, rồi nắm chặt trong tay, từng bước đi qua đống tài liệu tán loạn và mảnh máy tính, cuối cùng đi tới trước mặt anh.
Cô nhìn chằm chằm anh, nhưng anh lại né tránh tầm mắt của cô.
“Thượng Điền, cảm giác thất bại thế nào?” Cô khẽ cười hỏi, như đang chế giễu.
Thượng Điền mất hứng, hơn nữa anh cũng đã quen với thái độ vênh váo hung hăng này của cô, nên chỉ ngả người ra ghế, lạnh lùng nhìn cô, trên mặt không hề có cảm xúc gì.
Như một xác chết di động.
Tống Nhiễm có đôi mắt ngọc mày ngài, đuôi mắt còn vẽ một đường eyeliner, càng làm nổi bật vẻ khôn khéo quyến rũ của cô.
“Tôi đã nhắc nhở anh rồi, anh Thượng.
” Cô đập mạnh tay phải xuống bàn làm việc, năm ngón tay mở ra, caravat vốn đang bị cô nắm chặt lại từ từ bung ra trước mắt hai người.
Ánh mắt Thượng Điền hoàn toàn trở nên lạnh lẽo: “Tống Nhiễm, nếu cô tới đây để nói mát, thì mời cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, làm tốt chức vụ bà Thượng của cô đi.
”
Tống Nhiễm nghe vậy thì dời mắt khỏi người Thượng Điền, cơ thể vốn hơi nghiêng về phía trước cũng từ từ đứng thẳng, lấy một bao thuốc trong túi xách đang kẹp giữa khuỷu tay ra.
“Tách”, lửa cháy lên, rồi mùi thuốc lá thoang thoảng tỏa khắp phòng.
“Anh thà đi cầu xin người khác, cũng không chịu về nhà ăn cơm cùng ba tôi.
” Cô lạnh nhạt nói, không hề mang theo cảm xúc tìm tòi tra cứu.
Nói xong, cô kẹp điếu thuốc vào giữa ngón tay, lại lấy một tấm séc trong túi ra: “Đây là số tiền ông ấy có thể cho anh.
”
Cô đập mạnh tấm séc xuống bàn, chấn động đến mức làm rơi điếu thuốc đang cháy, làm bỏng mu bàn tay trắng nõn của cô.
Thượng Điền cụp mắt, vươn tay phủi tàn thuốc, tầm mắt thấy rõ vết bỏng trên tay cô, anh cười tự giễu, rồi lại nhìn chằm chằm tấm séc.
Con số trên đó làm anh kinh ngạc, nó có thể giúp anh vượt qua khủng hoảng trước mắt.
Nhưng! chuyện này hoàn toàn đi ngược lại với mong ước ban đầu của anh.
Anh là Thượng Điền, tự tôn là mạng sống của anh, mà thành công còn quan trọng hơn tính mạng của anh.
Bàn tay đang nắm chặt của cô từ từ buông ra, đầu ngón tay anh vừa chạm vào góc chi phiếu, thì một giây sau, anh đã trơ mắt nhìn nó vụt khỏi tay mình, tiếp tục trở về tay Tống Nhiễm.
Cô giơ tấm séc lên, lắc lắc bên tay, phát ra tiếng phạch phạch: “Anh có cần nó không?”
Cô hỏi.
Thượng Điền đen mặt, siết chặt nắm đấm: “Tống Nhiễm, cô đang sỉ nhục tôi đúng không?”
Tống Nhiễm nghiêng đầu, một sợi tóc rối thuận thế xõa xuống vai cô, cô dập điếu thuốc trong tay vào góc bàn, rồi cười nói: “Anh là chồng tôi, nên sỉ nhục anh có gì sai?”
Nói xong, cô lại lấy một tập tài liệu trong túi ra, đưa tới trước mặt anh: “Anh ký vào cái này đi, rồi tôi đưa tấm séc cho anh.
”
Thượng Điền nhìn chằm chằm bìa tài liệu, một lúc sau vẫn không nói câu nào, nhưng gân xanh trên trán lại từ từ nổi lên, anh không thể kiềm chế được nữa.
Tống Nhiễm thấy thế thì đáy mắt đầy lạnh lùng.
“Đây là ý của ba tôi, tôi cũng không có hứng thú với việc sinh con, nhưng nhà họ Tống phải có con nối dõi, nên anh chỉ cần ký vào bản thỏa thuận này, rồi chúng ta tìm người khác, để khỏi có nhiều rắc rối.
”
Cô cười khinh bỉ: “Về phần sau khi đứa trẻ được sinh ra, nếu anh muốn, thì nó cũng có thể gọi anh là ba.
”
Mặt Thượng Điền vẫn u ám, nhưng ánh mắt luôn cụp xuống, nhìn chằm chằm hàng chữ - Đơn đồng