Trong không gian chật chội nhỏ hẹp, người phụ nữ leo sát lên người của người đàn ông, giống như một con rắn.
“Mịch Thanh, Mịch Thanh! ” Cô phả hơi nóng lên bên tai anh.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy: “Em muốn.
”
Giọng Triệu Mịch Thanh trở nên khàn khàn, nắm chặt lấy tay cô: “Hạnh Hạnh! ”
“Hạnh Hạnh, em đừng đánh giá quá cao về khả năng nhẫn nại của anh.
” Anh nắm cổ tay cô, nhẹ nhàng nghiêng người, cô đã bị anh đè lại.
Sau đó thân xe bắt đầu lung lay.
Một lúc lâu sau, người phụ nữ khẽ rên rĩ, buông lõng cánh tay đang ôm cổ người đàn ông ra, khẽ lầm bầm tên của Triệu Mịch Thanh giống như đang say rượu.
Một lúc lâu sau Triệu Mịch Thanh mới ổn định lại nhịp thở, cong môi cười nhạt: “Anh cảm thấy trải nghiệm như thế này cũng không tệ, lần sau chúng ta có thể thử đổi vài địa điểm khác.
”
Lời nói đầy ý trêu ghẹo, nhưng sâu trong mắt anh thật sự rất hài lòng, có cảm giác cả cơ thể đều thỏa mãn hiếm khi xuất hiện.
Nói xong, anh vén mái tóc trên mặt người phụ nữ lên, thuận tay đắp áo vest lên người cô.
Trước khi mở cửa xe ra, vẫn còn đang nhớ lại cảm giác gì đó, nhìn gương mặt yên lặng của cô, nhịn không được cười tươi hơn.
Cuối cùng rời khỏi băng ghế sau, lại vòng đến ghế lái, vừa định khởi động xe, lập tức thấy thang máy ở bên cạnh đã mở ra, Trương Quyền mang theo gương mặt đầy vết thương đi ra ngoài.
Triệu Mịch Thanh nhìn thấy, cánh tay đang định mở cửa xe ngừng lại, yên lặng chờ người đàn ông đó đến.
“Anh có ổn không?” Anh đứng bên cạnh xe, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, mở miệng hỏi cũng chỉ là lời khách sáo, cụ thể có ổn hay không, chỉ cần nhìn dấu bầm tím và cái chân cà thọt của anh ta là đã có thể đoán được.
Người đàn ông trẻ tuổi cường tráng nghe thấy lời này lại rất ra vẻ ta đây, vươn ngón tay lau khóe miệng, để lại một vệt máu mờ nhạt, sau đó lại phun một cục đàm mang theo máu, ung dung đáp: “Không sao.
”
Triệu Mịch Thanh nghiêm túc quan sát anh, có vẻ tỉnh táo bình thản hơn nhiều.
Anh nhắc nhở: “Thật ra anh cũng không cần ra tay, Thượng Điền đã bại lộ, để tự vệ, anh ta không thể không thả anh.
”
Trương Quyền xoa eo, sắc mặt vốn sắc bén, nghe xong lời này lại nhíu chặt mày, mặt đầy nghi ngờ nhìn anh: “Triệu Mịch Thanh, anh có lầm không đó? Anh ta chính là người định chơi vợ của anh, nếu tôi là anh, hôm nay tôi chắc chắn sẽ đánh anh ta tàn phế.
”
Anh nói xong, đáy mắt lóe lên vẻ khinh bỉ và coi thường, sau đó lại nghĩ đến gì đó, bĩu môi nhìn hàng ghế sau: “Cô ấy thế nào, tôi xem thử! ”
Vừa nói dứt lời đã duỗi tay ra, vừa mới mở cửa ghế sau ra được một chút, lại đột nhiên bị một lực khác cản lại, “ầm”, cửa xe lại đóng lại.
Triệu Mịch Thanh cản trước cửa xe, giọng đầy đề phòng: “Cô ấy rất tốt, đã ngủ rồi.
”
“Vậy là tốt.
” Trương Quyền thu cánh tay để hờ giữa không trung lại, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng cười nói.
Hai người đối diện một lúc, vẫn luôn giữ tư thế lễ phép lại bình tĩnh, giống như một trận thi đấu âm thầm.
Cuối cùng, Trương Quyền chỉ chiếc xe ở bên cạnh, làm người đầu tiên thả lỏng ánh mắt lại: “Tôi đi trước, anh chăm sóc cô ấy cẩn thận.
”
“Được.
” Triệu Mịch Thanh trả lời, nhìn theo anh ta rời đi, lại không có chút bất ngờ nào khi nhìn thấy anh ta dừng lại, đột nhiên xoay người, trong mắt đầy vẻ tăm tối âm u.
Trương Quyền co duỗi thẳng năm ngón tay đang rũ bên người: “Tôi có thể thấy được, cô ấy rất yêu anh, chịu rất nhiều tổn thương vì anh, nhưng theo tôi thấy, anh không xứng với điều này.
”
Triệu Mịch Thanh khẽ nhúc nhích bước chân đến gần cửa xe, ngước mắt nhìn thẳng lại: “Thấy bằng cách nào?”
“Anh quá bình tĩnh.
” Trương Quyền còn cảm thấy cổ tay phải đang đau âm ỉ, anh thật sự dồn rất