“Con đưa cháu đi, cháu đảm bảo chưa có sự đồng ý của bác thì sẽ không đưa con bé đi.” Lương Hạnh nhét laptop vào túi, đưa tay về phía con, sắc mặt trầm trọng mà nghiêm túc.
Mẹ Triệu rũ mắt xuống, né tránh ánh mắt Lương Hạnh.
Những lời ban nãy, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng nó vẫn như một hồi chuông giác ngộ vậy, nặng nề gõ vào trái tim cô.
“Mami…” Đứa bé khóc cả một buổi sáng, lúc này cuối cùng cũng ngừng khóc, đồng thời cơ thể vươn về phía Lương Hạnh, cánh tay nhỏ vơ loạn trong không trung.
Mẹ Triệu vợ như không biết, mặc cô đón lấy cục nhỏ trong lòng qua.
Lương Hạnh ôm con vào lòng, đứa bé vùi đầu vào vai cô gặm ngón tay, cô đưa tay ra chạm vào chán cô nhóc, nhíu mày hỏi: “Bác sĩ nói thế nào?”
Mẹ Triệu lấy một tờ đơn từ trong túi xách ra, nhíu mày nói: “Phải chụp X-quang, còn phải… xét nghiệm máu.”
Lương Hạnh mấp máy môi, cuối cùng cũng nhịn những lời đó xuống, cô ôm con đi đến cửa thang máy, lúc này Đào Mỹ Ân đã ấn sẵn thang máy đứng đó chờ, ba người cùng nhau lên phòng xét nghiệm.
Trong thang máy, mẹ Triệu đứng sau Lương Hạnh, nhìn An Khê đang vùi vào vai cô gặm ngón tay, dáng vẻ ngoan ngoãn này khiến bà sững sờ kinh ngạc.
Lúc lấy máu ở trong phòng xét nghiệm, cô nhóc dư cảm nhận được điều gì đó, rụt cổ lại bật khóc, tiếng khóc khàn khàn, mẹ Triệu không nhẫn tâm, mấy lần muốn tiến lên nhưng đều bị Đào Mỹ Ân đứng cạnh cản lại.
Lương Hạnh bất lực, nhìn y tá đối diện nói: “Phiền cô cho tôi mượn áo gió ở phía sau có được không?”
Y tá tuy không hiểu lắm, nhưng sau một thời gian dài giằng co, cô ta cũng hết cách, thấy đứa trẻ mãi cũng không chịu nín, cô ta cũng không dám dễ dàng chọc kim tiêm xuống, nên bèn đưa áo gió qua.
Lương Hạnh đắp áo gió lên trước người mình, nhìn trái nhìn phải, cho dù rất khó buông bỏ phần tự tôn này, cô vẫn cắn răng, kéo áo phía trước lên.
Cô nhóc có bản năng tìm ăn, vươn lên mút sữa, uống từng ngụm lớn, không còn sức khóc với giãy giụa nữa.
Phía sau có người tới tới lui lui, đứa bé ăn đến yên lặng, sắc mặt Lương Hạnh không khỏi càng lúc càng đỏ ửng.
Cô là người mạnh mẽ, không thể bỏ xuống lớp mặt mũi này, trước kia cuối tuần đưa con ra ngoài chơi cũng đều vắt sữa sẵn rồi mang bình sữa theo, không bao giờ dễ dàng kéo áo trong trường hợp công cộng thế này.
Đào Mỹ Ân đứng một bên, nhìn đến sững sờ, cô ta cũng cảm nhận được cánh tay mà cô ta đang giữ có phần cứng nhắc lại, khẽ nhìn qua, thấy sắc mặt mẹ Triệu nặng nề, không biết được cảm xúc cụ thể.
Làm xong kiểm tra, An Khê cũng uống no sữa, nằm trong lòng Lương Hạnh nặng nề ngủ đi, có lẽ là chỗ nào đó không thoải mái, khi ngủ đôi lông mày kia cũng khẽ nhíu lại, để lộ sự bất an.
Lương Hạnh rũ mắt nhìn, không khỏi nhếch miệng lên, dáng vẻ này của cô vô cùng giống với vẻ nghiêm túc của Triệu Mịch Thanh.
Kiểm tra xong, mẹ Triệu và Lương Hạnh ngồi ở ngoài hành lang bệnh viện đợi, mẹ Triệu cứ xoay trái xoay phải, sắc mặt nghi hoặc: “Mỹ Ân đâu?”
Lương Hạnh đang vỗ con, khúc hát ru đang ngâm đột nhiên dừng lại: “Cháu bảo cô ấy đi mua cho cháu chút đồ rồi.”
“Cô cũng biết sai khiến người thật đấy.” Ánh mắt mẹ Triệu lạnh lùng, bất bình thay Đào Mỹ Ân: “Sau này cô vào nhà họ Triệu chúng tôi thì chính là mợ Triệu rồi.”
Lương Hạnh không để ý tới, khẽ nhếch miệng, gương mặt là vẻ lạnh nhạt và tê dại.
Mẹ Triệu quay qua nhìn, không khỏi tặc lưỡi.
“Cháu nhờ cô ấy đi làm, sự giao tiếp giữa hai người bọn cháu là dựa trên cơ sở bình đẳng, không hề tồn tại thứ gọi là sai khiến.” Cô ngừng một lúc, vì phải lo cho đứa bé trong lòng, lời nói cho dù có hờ hững đến đâu thì giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Còn về mợ Triệu, bác không cần lấy cái này để thăm dò cháu, cháu không có hứng thú với nhà họ Triệu.”
Bà ta vốn lo lắng Lương Hạnh có ý đồ khác, nghe thấy lời này không chỉ không yên tâm mà còn cảm thấy bị sỉ nhục, tức giận nâng cao giọng nói: “Tôi nói này Lương Hạnh, hiện nay là tôi không vừa ý với cô…”
Giọng nói bà ta sắc bén chói tai, vừa thốt lên, Lương Hạnh đã cảm thấy đứa bé trong lòng động đậy, rồi lại thấy cô nhóc khẽ siết bàn tay nhỏ bé lại, mấp máy miệng như sắp khóc.
Bà ta lập tức ngừng nói, cẩn thận nhìn Lương Hạnh.
Cô nhóc đã rất lâu không được ngủ yên ổn như vậy rồi, bà ta không nói với Lương Hạnh, nhưng bản thân bà ta biết rất rõ.
Lương Hạnh thấp giọng dỗ đứa bé yên tĩnh lại, nói tiếp: “Như vậy là tốt nhất, chúng ta cũng xem như là đạt được sự đồng thuận trong một chuyện rồi, nếu bác bằng lòng từ bỏ đứa bé, hai nhà chúng ta từ này có thể không qua