Lương Hạnh không nhịn được lướt qua mặt Triệu Mịch Thanh, thẳng tắp dừng trên người đang mặc áo khoác trắng dài ở phía sau.
Nam bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai tiến lại gần, đứng sóng đôi với Triệu Mịch Thanh: "Muộn như vậy mà cô còn tới bệnh viện nữa à?"
Lương Hạnh mím môi, duy trì nụ cười xa cách nhưng lịch sự, đáp: "Đến thăm một người bạn.
"
Bác sĩ nam nhún vai, vẻ mặt quan tâm: "Hai ngày nay có uống thuốc đúng giờ không? dạ dày nên chậm rãi điều trị.
Nếu lại nôn ra nước chua nữa, phải nhớ đi kiểm tra lại! "
Triệu Mịch Thanh đứng bên cạnh lắng nghe, vẻ mặt dần lạnh nhạt, hàng lông mày dần nhíu lại.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, bác sĩ Triệu.
” Lương Hạnh hơi xấu hổ liếc nhìn Triệu Mịch Thanh bên cạnh, lập tức nhận ra sắc mặt của anh không được tốt lắm.
Bác sĩ nam kia hình như cũng chú ý tới, ho nhẹ một tiếng, chỉ vào An Khê trong tay Lương Hạnh: "Cô nhóc này là! "
Lương Hạnh nghe được lời này, vội vàng đáp lại: "Đây là con gái của tôi.
"
Bởi vì trả lời quá gấp gáp, nam bác sĩ thậm chí còn không bao nhiêu thời gian hòa hoãn, sắc mặt thay đổi, có chút chần chờ đánh giá cô, "Không nhìn ra nha, cô có con luôn rồi?"
Lương Hạnh rũ mi, cười nói: "Dù sao thì bệnh viêm dạ dày cũng đâu có liên quan gì đến chuyện có con đâu đúng không?"
Cô nói mấy lời này là để biểu đạt chút bất mãn trong lòng, nhưng vị nam bác sĩ này cố tình cho rằng lời này nghe ra như truyện cười, vỗ nhẹ vào sau đầu, cười ha ha hai tiếng: "Cô nói cũng có lý.
"
Triệu Mịch Thanh đứng bên cạnh không chịu nổi nữa, ho khan hai tiếng, nghiêm nghị nói với Lương Hạnh: "Đi thôi.
"
Nam bác sĩ mới chú ý tới, liếc mắt nhìn Triệu Mịch Thanh bên cạnh, "Đây là?"
"A, anh ấy là! "
Trước khi ba chữ "chồng của tôi" được nói ra, Lương Hạnh cảm thấy An Khê trong tay uốn éo người khó chịu, cô phải phân tán tinh lực để chăm sóc cô nhóc, chỉ thấy cô nhóc quay đầu lại, ở trước mặt hai người đàn ông kia nhìn trái nhìn phải, cuối cũng dang tay về phía Triệu Mịch Thanh.
Đứng ở ngoài cửa, động tác muốn đẩy cửa bước vào đột nhiên dừng lại, một tay chống lên cánh cửa, nghiêng tai lắng nghe.
Bước chân của Triệu Mịch Thanh đuổi theo sau, nhìn thấy cô như vậy, không khỏi