Cung Kì không phải người dễ đối phó gì, tính cách cô ta kiêu ngạo.
Yêu cầu đối với công việc của cô ta rất hà khắc, vì cô ta thường cho năng lực làm việc của mình làm tiêu chuẩn, áp đặt lên tiêu chuẩn làm việc của người khác.
Trong hệ thống công ty cạnh tranh khốc liệt như MK, kẻ bị coi thường nhất là kẻ nhàn rỗi.
Cứ tới Doanh Tín, đám người rảnh rỗi kia lại lần lượt vội vàng tới nịnh nọt cô ta, kết quả có thể nhìn thấy được.
Trong văn phòng của bộ phận tiếp thị, Cung Kì đi giày cao gót bước dồn dập tạo ra tiếng lộp cộp trên nền đất.
Cuối cùng tới trước bàn làm việc của Đường Yến, đặt bản báo cáo đã được sửa năm lần lên bàn làm việc của cô ta: “Đây là thứ cô đưa cho tôi?”
Đường Yến bị hành động của cô ta dọa tới nỗi cả người co rúm, run rẩy đứng lên, cầm bản báo cáo lật xem vài trang.
Xác nhận là báo cáo tối trước mình gửi lên thì vội vã gật đầu: “Phó tổng giám Cung, vẫn còn vấn đề gì sao?”
“Có vấn đề gì ư?” Cung Kì khoanh tay trước ngực, giọng điệu vô cùng lạnh lùng: “Tôi bảo cô phân tích số liệu cụ thể và so sánh đối chiếu cho tôi.
Cô lại đưa cho tôi thêm hai con số không liên quan, là đã phân tích chưa?”
“Nhưng mà...” Đường Yến nuốt nước bọt, mặt toàn mồ hôi lạnh.
Cô ta bị Cung Kì dọa tới nỗi không dám ngẩng đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn xung quanh, nhận ra ai ai cũng đang cúi đầu, không một ai dám hé răng nửa lời.
Đâu chỉ không dám nói, một đồng nghiệp đang lén ăn sáng một bên cũng đang bị nghẹn một miệng bánh bao, suýt chút nữa thở không ra hơi.
“Nhưng trong báo cáo đã làm lúc trước, không có các mục phân tích mà chị yêu cầu.” Đường Yến cắn răng, vô cùng ấm ức giải thích.
Nhưng Cung Kì không hề nể mặt, biểu cảm lạnh lùng: “Dù sao cô cũng đã giao báo cáo cho tôi, không phải nên nghe theo tôi sao? Viết lại lần nữa, sáng mai trước lúc vào làm tôi phải nhận được.
Nếu vẫn không xong, thì cô cứ đợi mà giải thích với sếp Quý về năng suất làm việc của mình đi.”
Cô ta thản nhiên liếc nhìn, giọng điệu vô cùng khinh thường: “Không có công ty nào muốn nuôi kẻ lười nhác.
Giờ doanh nghiệp coi trọng năng lực, mấy người từng trải nhưng đã trải hơn sếp Quý chưa?”
Nói xong cô ta thu lại ánh nhìn lạnh lùng, cất bước rời đi.
Vừa đi tới cửa phòng làm việc thì đụng phải Tiểu Trương đang đi tới.
Anh ta phản ứng kịp thời, nhanh chóng đứng sang một bên, Cung Kì thờ ơ nhìn anh ta: “Nói với tổng giám Lương, mẫu phản hồi của cô ta vẫn chưa tới tay tôi.”
Tiểu Trương sờ sờ mũi, vội vàng đáp lại: “Vừa mới chuyển rồi ạ, chị kiểm tra hòm thư xem ạ.”
Sau khi phát một