Mặc dù mẹ Triệu là một người độc đoán và quyền lực, nhưng bà nhanh chóng bất lực trước đòn phản công không theo quy luật của Cung Kì, một tay chống nền đất lạnh lẽo, đáy mắt tràn đầy sự tức giận và kinh ngạc.
“Bỏ đi, Cung Kì.
” Lương Hạnh thấy vậy, vươn một tay ra, ngăn lại bằng giọng mệt mỏi.
Lúc này, từ phía sau bãi đậu xe thấp thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn, khi đi tới gần thì có thể mang máng nhận ra người nọ chính là Cố Thời.
Lương Hạnh mở to mắt, có chút khó tin.
Người đàn ông bước đến gần, nhìn thấy mẹ Triệu đang ngọ ngoậy đứng dậy thì khom người đưa tay dìu đỡ dậy.
Cánh tay của bà nương nhờ sức của Cố Thời như đã lấy lại tinh thần chiến đấu trong tích tắc.
Bà duỗi thẳng chân về phía trước, không ngờ lại bị lực bên cạnh kéo trở lại.
“Bác gái, bác ngã không nhẹ, hay là để cháu đưa bác về nghỉ ngơi.
” Cố Thời nắm chắc cổ tay mẹ Triệu, không nói không rằng đã kéo bà lùi lại.
Cuối cùng khuyên can mãi mới thuyết phục được bà lên xe bên cạnh.
Khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, nhìn theo bóng chiếc xe rời đi với tốc độ nhanh, Cung Kì mới phủi tay, hất cằm tỏ vẻ cao ngạo và khinh thường.
Lương Hạnh lạnh cả người, không khỏi hắt hơi một cái, cô sụt sịt mũi, cố nặn ra nụ cười nhợt nhạt và bất đắc dĩ với Cung Kì.
“Tới chỗ của tôi thay quần áo trước đi.
” Cung Kì nhanh chóng thu lại khí thế độc đoán, ngang ngược, đến giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.
Cô ta vỗ nhẹ vào cánh tay Lương Hạnh như cảm thông, mò lấy chìa khóa từ trong túi xách ra và đi tìm xe của mình.
Trên đường về, hai người không nói lời nào suốt chặng đường.
Cung Kì im lặng, chỉ bật điều hòa và hệ thống sưởi ở mức cao nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người phụ nữ ánh mắt trống rỗng bên cạnh, có mấy lời rất muốn nói nhưng lại kìm nén lại.
Cô ta và Lương Hạnh không tính là quá thân, nhưng trong công việc hai người phối hợp rất ăn ý, ít nhiều cũng đã nghe Trương Quyền nói qua, về cơ bản có thể đoán ra được cô ta là người như thế nào.
Lương Hạnh tắm rửa xong, từ phòng tắm đi ra, cuối cùng khuôn mặt cũng lấy lại được một chút khí sắc.
Cô chỉ vào cánh cửa sau lưng: "Tôi mượn máy sấy một lát, khi quần áo khô tôi sẽ rời đi.
"
Sau khi đi ra ngoài, thấy Cung Kì đang