Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Mèo Sợ Mèo


trước sau



Ngày Lương Hạnh chính thức nghỉ việc, cô mời Cung Kì và Tống Ba tới nhà ăn cơm.
Cô gọi điện thoại nói Triệu Mịch Thanh bảo anh Hoắc dẫn theo Châu La La qua chơi luôn.

Ai ngờ là đến buổi tối, ngoài hai người bọn họ còn có Cố Thời đi theo ở phía sau.
Nếu không vì tầng quan hệ với Triệu Mịch Thanh thì Cố Thời và Lương Hạnh cơ bản là không xuất hiện cùng nhau bao giờ.

Cho nên khi Lương Hạnh thấy anh ta đến đương nhiên là vô cùng kinh ngạc.
Còn Cố Thời thì vẫn luôn bảo trì bộ dạng như trước đây, anh cười híp mắt kéo khoá áo khoác xuống, lấy ra một chai rượu đỏ ở trong lòng: "Chị dâu, xin vui lòng nhận."

Lương Hạnh cúi đầu, thấy rõ nhãn hiệu của rượu, không nhịn được quay đầu nhìn về phía căn phòng của cục cưng.
Lúc này Cung Kì vừa mới đi ra từ phòng cục cưng, Bé Mèo ở phía sau trông như cái đuôi nhảy vọt lên trước, phản ứng còn cấp tốc hơn "meo" một tiếng nhào vào lòng Cố Thời.

Khuôn mặt nhỏ nhắn cọ vào áo khoác của anh ta: "Chú Cố Thời..."
Cố Thời thấy con bé nhào vào lòng mình thì cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được nhìn người phụ nữ ở cạnh cửa dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung liếc qua.

Chỉ thấy Cung Kì mặc một chiếc áo len màu trắng thuần rộng thùng thình.

Hai tay khoanh ở trước ngực, đôi mắt ươn ướt tràn ngập sự coi thường và hơi đố kỵ.
Lương Hạnh cũng vô cùng ngạc nhiên, không biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

Thái độ của Bé Mèo đối với Cố Thời vậy mà lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ.
Cô nhẹ nhàng mỉm cười, lùi về phía sau để ba người đi vào phòng khách: "Ngồi đây đã nhé, cơm sẽ nấu xong ngay đây."
Bé Mèo nghe vậy, dính trên người Cố Thời giống như kẹo cao su tụt xuống, lúc quay đầu thì nhìn thấy rượu đỏ mà Lương Hạnh cầm trong tay.

Đôi mắt to lập tức chớp hai cái, trên mặt nổi lên hai cái lúm đồng tiền: "Chú Cố Thời, chú và mẹ mang tới cùng một loại rượu..."
"Hửm? Vậy sao?" Cố Thời bị Bé Mèo kéo tới phòng khách, nghe Bé Mèo nói như vậy anh không nhịn được nhìn Cung Kì một cái.

Cung Kì nghe vậy, cánh tay thuận thế buông xuống.

Cô đi tới bên cạnh Lương Hạnh lấy chai rượu đỏ nhìn hai lần, trong nháy mắt lập tức cười khinh thường: "Bé Mèo, rượu của mẹ hai mươi năm lận."
Dứt lời, cô đi tới tủ âm tường đặt rượu của Cố Thời xuống, sau đó lại cầm rượu của mình đi qua bàn ăn: "Hôm nay để cho người chưa rành sự đời nếm thử, hương vị của rượu hai mươi năm là như thế nào."
Lương Hạnh mải miết bật cười, không ngờ là lời này đã bị Tống Ba vừa đi ra khỏi phòng con nít nghe được, còn tưởng rằng Cung Kì nói cho mình nghe, cậu ta lập tức tủi thân bĩu môi.
Ai bảo đối phương là cấp trên nhỏ của mình chứ.

Cậu ta cũng không

dám nói cái gì, tuy nhiên điều khác thường nho nhỏ này rất nhanh đã bị Lương Hạnh thể nghiệm và quan sát ra.

Cô vỗ vai cậu ta, bĩu môi về phía sô pha: "Chuyện này không liên quan đến cậu."
Cô dựa vào cửa sổ xe mơ màng ngủ say, cũng cảm giác có vật gì đó đang cực kỳ ầm ĩ.

Bất an uốn éo người, cô thay đổi một tư thế thích hợp hơn để ngủ, trong lúc đó ngay cả mắt cũng không mở lấy một lần.
Lúc sắp về đến nhà, tài xế đang lái xe cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, bèn quay đầu hét to: "Cô gì ơi, điện thoại của cô đã reo suốt dọc đường rồi!"
Thân thể Cung Kì run lên, cô mở to mắt, lập tức tỉnh táo hơn mấy phần.


Cô móc điện thoại di động từ trong túi ra, nhìn thấy một dãy số vô cùng quen thuộc, trong lòng không khỏi nặng nề, cô nhấn nút tiếp nhận cuộc gọi "A lô" một tiếng.
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại nghe có vẻ lười biếng, nửa phần ủ rũ xen lẫn nửa phần trêu chọc: "Uống rượu xong ngay cả con gái cũng không cần sao?"
Cung Kì kinh hãi, giơ tay sờ soạng hai bên, thoáng cái đã ngồi thẳng người lại: "Anh đang ở đâu?"
Một tay Cố Thời gác lên cửa sổ, trên mặt nở nụ cười mờ nhạt, anh quay đầu nhìn thoáng qua cô nhóc đang mơ màng ngủ ở bên cạnh, lập tức báo một địa chỉ.
Cố Thời mua mấy chỗ bất động sản ở bên ngoài, căn gần nhất và nhà của Cung Kì cơ bản là ở hai hướng khác nhau.

Khoảng nửa tiếng sau, người đàn ông vừa tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy bên ngoài vang lên âm thanh đập cửa.
Anh chậm rãi bước tới, lúc mở cửa thì có một luồng khí lạnh ùa vào mặt, còn có một người phụ nữ mặt mũi đỏ bừng.
Cung Kì bị hơi rượu bốc lên đầu nhưng vẫn một lòng nghĩ đến Bé Mèo, thấy cửa mở thì đẩy cánh tay của người đàn ông đang che trước mặt ra, lập tức cất bước đi vào: "Bé Mèo đâu?"
Trong tiềm thức cô đi đến phòng khách, kết quả nhìn thấy một đôi con ngươi màu xanh lục loé lên trong bóng tối.

Giật mình trong một giây, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy "meo" một tiếng.
Hai mắt người phụ nữ lập tức mở to, nhờ vào ánh đèn tường mờ tối trong phòng khách, cô nhìn thấy ở dưới sô pha có một con vật nhỏ có lông nhung đi ra, nó đang xông đến phía cô..



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện