Khi từ trung tâm mua sắm đi ra, mới phát giác bên ngoài tuyết nổi lên bay lả tả, đã nhanh chóng phủ một lớp tuyết trắng mỏng xung quanh.
Bọn họ mua rất nhiều đồ, ngoại trừ một ít đồ vụn vặt, toàn bộ những cái khác giao cho chủ cửa hàng vận chuyển, vì vậy khi ra khỏi cửa chỉ có trong tay Triệu Mịch Thanh mang theo hai cái túi to.
Áo bông nhỏ màu đỏ mà anh luôn nghĩ tới cũng bị mang theo ra ngoài, lúc này một lòng muốn trở về mặc vào cho An Khê để chứng minh ánh mắt của anh đã làm ba không giả.
Khi lên xe ngồi ở ghế phụ thắt dây an toàn, nghe thấy lời này rõ ràng khinh thường, Lương Hạnh từ trong mũi hừ lạnh một tiếng: "Không có khả năng đẹp, tuyệt đối không có khả năng.
"
Cô có tự tin làm mẹ.
"Vậy chụp cho mẹ xem đi, để bà ấy làm trọng tài.
" Triệu Mịch Thanh vừa khởi động động cơ, vừa thờ ơ mà nói, có vẻ vô cùng tự tin, còn khoe khoan nói khoác: "Nếu mẹ cảm thấy không đẹp, sau này tả nước tiểu của con trai đều để anh đến đổi.
"
Làm ba một lòng muốn đem con gái trang điểm thành công chúa nhỏ, mà con trai chỉ có thể là công cụ để đánh cuộc.
Lương Hạnh đột nhiên cười rộ lên, vừa cười vừa lắc đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Được.
"
Cô vươn tay ra, lau đi sương mù trên cửa sổ kính, lúc này mới thấy rõ cảnh đêm dưới ánh đèn neon ngoài cửa sổ: "Nếu như mẹ nói đẹp, sau này quần áo của con gái đều cho anh mua.
"
Lời này vừa nói ra, khóe miệng người đàn ông nhếch lên độ cung bắt đầu có chút không thể kiềm chế: "Em cũng đừng hối hận nha.
"
Anh một lời em một tiếng, thân xe hướng về phía đường cũ trở về, khi còn một cái ngã tư nữa là đến cửa khu chung cư, điện thoại di động trong túi Lương Hạnh lại vang lên.
Lấy ra xem thì có chút nghi ngờ, theo lý thuyết, bây giờ Tống Nhiễm đã phải lên máy bay rồi mới đúng, làm sao còn có thể gọi điện