Cuộc họp thường kỳ sáng thứ hai vừa kết thúc, liền có người gõ cửa phòng làm việc của Lương Hạnh, là nhân viên mới vừa nhận việc tuần trước, đứng ở trước cửa ôm một chồng tài liệu, vô cùng lo lắng chỉ về phía bên ngoài cửa: “Tổng giám Lương, có người đến, bọn họ đang đứng ở ngoài cửa, có điều nhìn có vẻ sắp sửa cãi nhau đến nơi rồi.
”
Đến khi Lương Hạnh qua đó mới biết, một người trong hai người xảy ra tranh cãi chính là Tiểu Xuân mới vừa đến làm việc vài hôm trước, cũng là em gái họ của Lương Hạnh.
Mà người còn lại có chút vượt quá dự liệu của Lương Hạnh.
Lần trước gặp cô ta vẫn thấy dáng vẻ mệt mỏi bôn ba, người phụ nữ khí thế già dặn, mặc tây trang nghiêm chỉnh trên người bây giờ với Lương Hạnh mà nói thì quả thực là đã quá lâu không gặp rồi.
Cách khoảng vài mét quan sát kĩ càng, liền đưa tay ngăn bước chân vội vã của người bên cạnh lại, nhàn nhạt dặn dò: “Không cần qua đó nữa.
”
Sau đó thì đứng ở đó, cụp mắt yên lặng quan sát, tư thế yên lặng chờ đợi xem kịch hay, nhân viên mới không hiểu gì cho nên vò đầu, nhưng cũng không dám nói nhiều, liền đứng phía sau Lương Hạnh quan sát đánh giá.
Lúc này có thể thấy rõ Trịnh Vân đã không còn kiên nhẫn được nữa, đặt mạnh túi xách lên quầy tiếp tân, đánh giá một lượt người phụ nữ nhỏ nhắn trước mặt: “Tiền sảnh là bộ mặt của công ty, thế mà cô lại ăn sáng trang điểm ở quầy tiếp tân của công ty à?”
Trong lúc nói hai tay tự nhiên khoanh lại đặt trước ngực, khí chất kiêu ngạo ngang ngược đó so với lúc trước không khác chút nào.
Tiểu Xuân dường như bị dọa sợ, thỏi son vừa tô được một nửa vẫn siết chặt trong tay, sau khi chớp mắt hai cái lại nhìn người mới đến này, nhỏ giọng lầm bầm: “Cô tưởng rằng cô là ai chứ, đến lượt cô quản hay sao?”
Vừa nói cô ta vừa giương mắt quan sát người này, lại yên lặng đóng nắp thỏi son lại cất vào túi.
“Ai tuyển cô vào đây vậy?’ Trịnh Vân cụp mắt nhìn, tiện tay cầm lấy bảng ghi chép của tiếp tân, nhìn chằm chằm vào mấy nét chứ xiêu vạo to đùng trên đó, vô cùng không vui đặt sang một bên: “Thượng Đỉnh là công ty sản phẩm kỹ thuật cao cấp, không cần cô ăn mặc thành bộ dạng nay đến thu hút khách hàng.
Còn nữa mấy chữ này! ”
Ngừng lại một chút, cô ta lại nhếch môi quét qua mấy tên viết sai đã bị sửa trong bảng đăng kí, hỏi thẳng: “Học lực của cô thế nào vậy?”
Câu này đâm trúng vào nỗi đau của đối phương, người phụ nữ có vẻ dịu dàng đó cuối cùng cũng hắng giọng một tiếng đứng bật dậy, đáy mắt nhẫn nhịn, vô cùng ủy khuất