Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Luôn Muốn Theo Đuổi Tôi

Danh Tiếng Mợ Triệu


trước sau



Vừa mới xác định công việc của Châu La La xong, nhưng mà nghĩ đến sau khi anh Hoắc tổ chức hôn lễ xong thì sẽ lại vào làm việc, cho nên khoảng thời gian này vẫn tương đối rảnh rỗi.

Trùng hợp là cậu chủ nhỏ ở trong nhà cũng vừa mới dứt sữa, cô liền trở thành người nhàn rỗi trong vòng của Lương Hạnh, mỗi ngày đi dạo phố chăm sóc sắc đẹp, sống một cuộc sống mà mọi người cảm thấy hâm mộ.

Hôm nay, Lương Hạnh đang xử lý tài liệu trong phòng làm việc, cô mặc một chiếc váy phong cách thục nữ mở cửa bước vào.

“Chà, hiếm có quá đó nha, ngày đầu tiên của năm mới lại đến chỗ của tớ?” Lương Hạnh ngẩng đầu lên từ một đống tài liệu, chỉ là sau khi xác định người đến đây, cô liền trêu ghẹo, nhưng mà vẫn không ngừng nghĩ công việc ở trong tay.


Châu La La lấy cái kính râm xuống cầm ở trong tay, đứng dựa vào cánh cửa rồi nhìn cách trang trí trang hoàng ở trong phòng, cuối cùng vẫn di chuyển ánh mắt lên trên người của Lương Hạnh, gương mặt như cười mà không phải cười trêu chọc cô: “Gout của phó tổng giám đốc Lương cũng được lắm đó.


Lương Hạnh tạm thời không đáp lời, xử lý xong công việc cuối cùng ở trong tay rồi mới dọn dẹp mặt bàn cho gọn gàng, lúc đó mới ngẩng đầu lên mời Châu La La đi đến ghế sofa: “Muốn uống gì, để tớ cho người chuẩn bị cho cậu.


Cơ thể thuận thế di chuyển khỏi khung cửa, Châu La La khoát tay từ chối, lại chỉ vào cái đồng hồ trên cổ tay của Lương Hạnh: “Còn có mười phút nữa là tan làm rồi, ra ngoài ăn đi, tớ mời cậu.


Đứng dậy rót một ly nước ấm ở trước máy đun nước, tiếng nước chảy róc rách cùng với âm thanh của Châu La La truyền vào trong lỗ tai của Lương Hạnh, cô không khỏi cong môi cười một tiếng, sinh ra mấy phần cảnh giác.

Sau khi rót được nửa ly nước, cô quay người lại dựa vào cái bàn ở sau lưng, ngước mắt nhìn lên: “Cố ý đến đây một chuyến là có chuyện muốn nói với tớ à?”
Uống một hớp nước rồi lại để qua một bên, sau đó lấy cái áo khoác ở trên giá mặc vào, lại xoay người đi đến trước bàn làm việc kéo ngăn bàn ra tìm kiếm cái gì đó.

“Ngày hôm nay không được đâu, tớ còn phải đến bệnh viện thăm Cung Kì nữa, có chuyện gì thì cứ nói trong điện thoại đi.

” Cả quá trình cô đều có vẻ rất vội vàng, sau đó lại lấy một số tài liệu bỏ vào trong túi xách rồi nói: “Để hôm nào đó tớ mời cậu.



Nhìn thấy cô muốn đi, Châu La La nhanh chóng đứng dậy đuổi theo, một tay ngăn cản ở cửa: “Này, cậu cũng biết bây giờ tớ không thể tùy tiện tham gia cuộc vui được, tìm cậu là chắc chắn có chuyện quan trọng! "
Suy nghĩ một chút, dứt khoát

coi như thôi, một tay khoác lên trên cánh tay của Lương Hạnh: “Tớ vẫn nên đi cùng với cậu, trên đường đi tớ sẽ nói cho cậu biết, tiện thể gặp cái cô Cung đó luôn.

” Đến giữa trưa, xe cộ trên đường phố không nhiều, làn gió xuân ấm áp xuyên qua khe hở cửa sổ thổi vào trong, thân thiện lướt qua gương mặt.

Lương Hạnh cứ yên tĩnh lái xe như thế, khóe mắt liếc nhìn người phụ nữ ở bên cạnh đang lấy một tấm ảnh chụp mà bản thân cố ý mang thoe từ trong túi xách ra.

“Đây là khoảng thời gian trước Triệu Mịch Thanh đến Thành Nam thị sát, có đồng nghiệp chụp được, chuyện này đang được đồn thổi trong nhóm bộ phận kỹ thuật ở Thành Nam, chắc có lẽ là không cần mấy ngày thì sẽ truyền hết tất cả các bộ phận, chẳng lẽ là cậu không cần danh tiếng mợ Triệu nữa hả?”
Lương Hạnh cũng không có ý định nhìn nội dung bức ảnh, cô vẫn luôn yên tĩnh lái xe, không tỏ thái độ gì.

Châu La La yên lặng chờ đợi hai giây, giống như là hiểu được cái gì đó, gật đầu nói: “Được rồi, tớ biết rồi, cậu không cần phải quan tâm chuyện này đâu, cứ để tớ với lão Hoắc làm là được.


“Không cần.

” Xe rẽ vào một con đường rợp bóng cây dẫn đến cửa bệnh viện, Lương Hạnh chậm rãi thả chậm tốc độ xe, đồng thời quay đầu tìm kiếm chỗ đậu xe thích hợp ở bên ngoài cửa sổ, sau đó là giọng nói mang theo vài phần hững hờ: “Tiểu Xuân là em dâu của tớ.



Cô giải thích, tiện thể đậu xe ở ven đường, chậm rãi tắt máy, mở dây an toàn ra, lại đẩy cửa bước xuống xe.

Người phụ nữ ngồi ở bên cạnh ghế lái lập tức ngơ ngác, chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi trống rỗng trước mặt, hiển nhiên là vẫn còn chưa hồi hồn.

“Em dâu hả?” Chờ đến lúc Lương Hạnh đã đi đi ra phía trước với một khoảng cách xa, cô mới đẩy cửa đuổi theo: “Lương Hạnh, cậu có lầm hay không vậy?”
Lương Hạnh đi thẳng một đường không nói chuyện, thật ra trong lòng đã có tính toán, chờ đến khi bị Châu La La nói hoài không chịu được nữa, liền thẳng thắn bày tỏ thái độ: “Yên tâm đi, nếu như chuyện này là thật thì tớ sẽ đích thân giải quyết, sẽ không để cho cậu phải thất vọng đâu.


Làm sao Lương Hạnh lại có thể làm quả hồng mềm cho người ta nắn bóp, tuyệt đối sẽ không.

.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện