Về chuyện tìm việc làm cho em họ Lương Giai Minh, nhà bác cả của Lương Hạnh lại âm thầm gọi cho mẹ Lương khoảng mười mấy cuộc điện thoại, mẹ Lương thật sự không có cách nào khác, cũng chỉ có thể ném vấn đề này cho con gái.
Lần này hiếm khi Lương Hạnh mới rảnh rỗi, không do dự gì liền đồng ý: “Chuyện này cứ giao lại cho con đi, mẹ, mẹ không cần phải quan tâm.
”
Cuối cùng, cô gọi cho cậu em trai họ một cuộc điện thoại.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, gọi điện thoại hai lần mà đều bị cúp máy, cho đến lần thứ ba mới được kết nối, sau khi nhận cuộc gọi còn là giọng nói mông lung buồn ngủ, có chút không kiên nhẫn hỏi là ai.
Lương Hạnh đang ngồi trên bàn trà bên cạnh cửa sổ, ở trên đùi của cô là quyển tự truyện của một tác giả nào đó được viết rất cẩn thận và tinh tế, làn gió xuân ấm áp thổi vào cái màn cửa ở bên cạnh lúc bay cao lúc bay thấp, mà một nửa người của cô đều đắm chìm trong ánh nắng, trông có vẻ rất ấm áp.
“Là tôi đây.
” Nhận ra giọng nói nhập nhèm còn chưa tỉnh ngủ của anh ta, Lương Hạnh bật cười: “Vẫn còn ngủ hả?”
“Ai vậy?” Lương Giai Minh ở đầu dây bên kia điện thoại giật mình, cặp mắt mông lung buồn ngủ mở lớn hơn, sau khi có phản ứng lại thì đứng phắt dậy, vén chăn lên bước xuống giường: “Lương Hạnh.
”
Âm điệu cuối cùng cao hơn mấy phần, đã xua tan đi vẻ buồn ngủ và rã rời.
Trong trí nhớ của Lương Hạnh, từ xưa đến nay các cậu em Lương Giai Minh này sẽ không gọi mình là chị.
“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Sau khi cảm giác phấn khích qua đi, người đàn ông lại cố gắng giảm thấp tiếng nói của mình, làm cho mình trông có vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo một chút.
Dường như là Lương Hạnh vẫn còn chưa tỉnh, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngón trỏ đang đặt trên trang giấy của quyển sách: “Trước đó bác cả có nói với tôi là bây giờ cậu đang chờ để sắp xếp việc làm, ở chỗ của tôi có công việc, làm bảo vệ cho nhà kho, tiền lương là mười lăm triệu, áp lực công việc cũng không lớn là bao, bình thường không có người thì chỉ cần không rời khỏi vị trí là được.
Khuyết điểm duy nhất đó chính là có hơi xa với thành phố, cậu có hứng thú muốn thử một lần không?”
“Chỉ có mười lăm triệu thôi hả! ” Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại có mấy phần thất vọng và do dự: “Có thể cao thêm một chút được không? Tôi nghe nói bây giờ cô là bà chủ mà, tiền lương của em trai mình chắc cũng có thể không giống với người khác?”
Lương Hạnh nghe được một nửa thì mở loa ngoài điện thoại rồi sau đó đặt lên trên bàn, bĩu môi với mẹ Lương đang bưng hoa quả tới, ra hiệu cho bà nghe