Chương 531
Thượng Đỉnh đang trong giai đoạn phát triển, có thể mời được một người có nhiều kinh nghiệm như Trịnh Vân, Lương Hạnh đương nhiên là cầu còn không được.
Vào buổi trưa ngày hôm đó, lòng hiếu kì của một đám người đang đợi ăn dưa ở trong công ty cuối cũng cũng được vừa ý, nhân sự có sự điều động mới, Tiểu Xuân được sắp xếp đến kho bên Thành Nam làm nhân viên kiểm kê kho.
Công việc này nghe thì có vẻ không hào nhoáng như lễ tân, thỉnh thoảng cũng phải làm một chút việc liên quan đến thể lực, sau khi thông báo xuống, Tiểu Xuân đến gõ cửa phòng làm việc của Lương Hạnh, mặt đầy ấm ức: “Thành Nam cách nhà quá xa, em có thể không đi không?”
Lương Hạnh lúc đó đang bận chỉnh lý tài liệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nhẹ nhàng trquani một câu “Không được.”
Cũng không giải thích gì thêm khác, chỉ đợi người đến biết khó mà lui, cô cũng không muốn đối phương biết, ngay đến chức vụ ở nhà kho này cũng là cô bán thể diện của mình xin Châu La La đảm bảo, có như vậy phó tổng Hoắc mới đồng ý.
Tiểu Xuân cắn răng đứng ở đó một lúc, sau đó thấy thực sự không còn hi vọng gì nữa, mới quay người định ra ngoài. Không ngờ lúc muốn mở cửa ra, hoảng loạn giương mắt lên, nhận ra người đến lại là người trong dự đoán.
Toàn bộ trên dưới công ty ngoài phó tổng Hoắc không thường đến bộ phận này ra, cũng chỉ có Triệu Mịch Thanh mới mặc tây trang cắt may thủ công tinh thế như vậy, mỗi mội mũi kim đều vô cùng tinh xảo.
Cô ta thu lại ánh mắt trong sự hoảng loạn, gấp gáp chào một tiếng “Triệu tổng”, liền đẩy cửa chạy ra ngoài.
Nghe thấy Tiểu Xuân gọi hai tiếng Triệu tổng, lúc này Lương Hạnh mới ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Triệu Mịch Thanh quay đầu nhìn chăm chú bóng dáng đã chạy đi xa kia, liền kể lại đầu đuôi mọi chuyện đã xảy ra cho anh biết, sau đó ngẩng đầu nhìn anh không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu: “Hai người kia chắc chắn buổi tối sẽ gọi điện thoại cho mẹ em cho mà xem.”
Triệu Mịch Thanh cúi đầu nghe hết, lúc này mới cười khẽ nhìn cô: “Cho nên em mới giao cô ấy cho cái người họ Hoắc kia đúng không, đây cũng là một ý tốt.”
Đợi đến khi cô chỉnh lý ổn thỏa tài liệu đang làm trong tay, sau đó anh mới tiếp tục chủ đề: “Tiệc đính hôn vào cuối tuần, mẹ anh gọi điện đến, ý mẹ là nếu như đã đến Tấn Thành thì chúng ta đến trước một ngày, muốn hỏi ý của em xem.”
Mẹ Triệu lúc gọi điện thoại đến, Triệu Mịch Thanh vốn đã từ chối thẳng rồi, nhưng bà khẽ hắng giọng: “Con không hỏi ý kiến của Lương Hạnh, mẹ sẽ gọi trực tiếp cho con bé, nếu như nó không đồng ý đến, vậy thì coi như mẹ chưa hỏi.”
Thực đúng là rất giỏi bắt ép người khác mà.
Triệu Mịch Thanh không còn cách nào, chỉ đành qua đây hỏi Lương Hạnh, sau khi nói rõ chuyện lại an ủi cô: “Em cảm thấy khó xử thì thôi cũng được, tiếp xúc với người lớn nhà bên đó cũng không phải là chuyện gì đáng mong chờ.”
Lương Hạnh nghe vậy, đúng lúc nhìn thấy chiếc vòng tay sáng bóng trên cổ tay, liền lập tức ưỡn thẳng lưng: “Đi chứ, đương nhiên là phải đi rồi.”
Trước ngày chủ nhật, Lương Hạnh tranh thủ đi tìm Cung Kì một chuyến.
Vừa hay hôm ấy Mộc Điệp cũng ở đó.
Chỉ là đúng lúc anh ta đi ra, Lương Hạnh đi tới đầu hành lang thì nhìn thấy từ xa, lập tức trốn vào bóng cây bên cạnh, mãi đến khi người kia đi xa khỏi con đường thì cô mới đi ra.
Sau đó lên tầng giả bộ như hỏi vu vơ, Cung Kì cũng không nghĩ nhiều mà trả lời luôn: “Nghe nói là có chuyện làm ăn dính dáng đến Nam Thành bên này, chắc sau này sẽ hay ở lại đây, chắc là ý của tổng giám đốc Phong Thụy hay sao ấy.”
Lương Hạnh nghe xong thì cười cười, đón lấy nước ấm bé Mèo đưa tới, thuận tay ôm luôn bé con vào lòng: “Tôi thấy dạo này hai người thân nhau lắm nhé, hôm đó ở tiệm đồ Nhật nghe đâu lúc sau cũng là anh ta tới đón cô hả?”
Bé Mèo nghe tới anh ta thì nắm bắt nhanh lắm, ngẩng đầu lên khỏi hộp bánh quy nhỏ, chớp chớp đôi mắt to đen láy: “Dì Hạnh, dì đang nói chú Mộc à?”
Lương Hạnh vô thức vuốt hai bím tóc thật dài trên đầu bé Mèo, khẽ “Ừ” một tiếng, còn Cung Kì đang đứng pha trà trong phòng bếp nghe vậy thì cũng bật cười rồi bóc mẽ luôn: “Ai nói thế, Cố Thời à?”
Lương Hạnh không phủ nhận, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.
Yên lặng chờ một lúc, Cung Kì bưng trà hoa nhài đã pha xong ra, đặt lên bàn rót cho Lương Hạnh một ly, lại tự rót cho mình một ly nhâm nhi: “Anh Quyền tặng đấy, nói là hàng ngon ở nước ngoài, uống thử đi.”
Lương Hạnh nâng ly trà lên khẽ nhấp môi, không nhịn được mà cười cô ta: “Trong nước có giống tốt nhất để làm trà hoa nhài rồi, anh ta nói nhảm thế mà cô cũng tin à?”
Cung Kì cũng cười theo cô, hiếm hoi lắm mới có lần không cãi lại.
Chương 532
Uống được một nửa, Lương Hạnh dỗ bé Mèo tự đi chơi một mình, Cung Kì cũng buông ly trà, ngẩng đầu liếc cô một cái đã hiểu ngay: “Có phải Cố Thời bảo chị tới không?”
Lương
một tiếng nho nhỏ rồi lại lắc đầu: “Cũng không hẳn là thế, cho dù anh ta không nhắc tới thì mình cũng phải đến.”
Cung Kì thích thú lắm, khoanh tay trước ngực, thuận thế ngả người ra lưng ghế sofa, thảnh thơi nói: “Chị chuyển lời cho Cố Thời giúp tôi, chuyện của mình còn chưa lo xong thì đừng có suốt ngày lo tới người khác, đa phần con người trên thế giới này đều sống tỉnh táo hơn anh ta đấy.”
Cô ta nói vào đúng trọng tâm, dường như là không có thêm cảm xúc dư thừa nào.
Lương Hạnh nghe xong thì há miệng, lần này là đứng trên lập trường của Cố Thời để nhắc cô ta: “Mộc Điệp lòng dạ kín đáo, mặc dù không biết bây giờ hai người đang ở mức nào nhưng tôi vẫn mong cô suy nghĩ lại lời của anh ta. Đương nhiên, không ở chung là tốt nhất.”
Dừng một lát, cô lại cười: “Thật ra nếu người đó không phải là Mộc Điệp thì tôi cũng không nên can thiệp quá nhiều vào chuyện cá nhân của cô.”
Cung Kì nghe vậy thì thấy rõ là đã mất kiên nhẫn rồi, giơ một tay lên ý bảo ngừng: “Tôi với anh ta cũng chỉ bình thường thôi, nhưng phải công nhận tác phong làm việc và năng lực của anh ta thì hơn Cố Thời ít nhất trăm lần. Tôi không biết trước đây mấy người có xích mích gì không, nhưng Cung Kì này nhìn người trước giờ chỉ tin vào hai mắt mình.”
Hơi ngừng lại, cô ta đứng dậy, vẫn cười nhưng đã có ý khách khí xa cách hơn: “Thế nên chị không cần nói mấy lời dư thừa khác thay người kia đâu.”
Lương Hạnh đứng dậy theo, trước khi thái độ của cô ta nguội lạnh hẳn thì nói luôn: “Mộc Điệp có hồ sơ gây án.”
Nhân lúc cô ta đang do dự, Lương Hạnh lại ngồi xuống, không nói quá kỹ càng tỉ mỉ nhưng cũng kể lại đại khái những chuyện trước đây một cách rõ ràng.
Đối với Lương Hạnh mà nói, nhớ lại những chuyện cũ kia vẫn là chuyện rất khổ sở, cho nên cô đã lược bỏ rất nhiều chi tiết, chỉ nói đại khái rõ ràng xong thì nhắc nhở cô ta: “Người đàn ông kia làm việc không có giới hạn cuối đâu.”
Lương Hạnh có sự sợ hãi xen lẫn mâu thuẫn từ tận đáy lòng đối với Mộc Điệp.
Nhưng không ngờ Cung Kì nghe cô nói xong lại chỉ bình tĩnh cong môi, giống như cũng chẳng ngạc nhiên là mấy: “Biết chứ, anh ta cũng giống kiểu người như vậy.”
Đánh giá bâng quơ xong lại hỏi Lương Hạnh: “Nguyên nhân thì sao? Anh ta cố tình tiếp cận chị, làm hại chị, kế hoạch có chủ đích như vậy chắc không phải là hứng thú trào dâng chứ?”
Câu hỏi ấy lại khiến Lương Hạnh cứng họng.
Chỉ một khoảng thời gian như vậy, cuối cùng Cung Kì cũng thỏa hiệp mà vẫy tay: “Tôi hiểu ý chị rồi, yên tâm đi.”
Sự thỏa hiệp này không giống như là thật sự tình nguyện, dù sao Cung Kì luôn là người thích làm theo ý mình, hiếm khi sẽ thay đổi vì ý kiến của người khác.
Cuối cùng cuộc trò chuyện này xem như là kết thúc không vui vẻ.
Lương Hạnh thấy đã trao đổi rất rõ ràng rồi thì không ở lại thêm nữa, lúc tạm biệt Cung Kì đi ra vừa hay lại nhìn thấy một loạt đèn đường trong khu dân cư lần lượt sáng lên, khiến khung cảnh chạng vạng càng tĩnh lặng hơn.
Đi thẳng ra ngoài dọc theo đường chính khu dân cư, không ngờ cô lại bị Mộc Điệp chặn lại ở cửa khu vực đỗ xe.
Lúc dừng bước ngẩng đầu nhìn lên, người đàn ông đang dựa vào cửa xe ô tô màu xám bạc, vẻ mặt lạnh nhạt nghiêm túc mà nhìn cô: “Đang đợi cô đây.”
Lương Hạnh hiểu, thuận tay xỏ vào túi áo nhìn người đối diện: “Anh thấy tôi à?”
Lời vừa hỏi ra khỏi miệng, ngay lập tức thấy anh ta “Ừ” một tiếng gật đầu thừa nhận, sau đó nhún vai với vẻ mặt kiểu bất cần: “Tôi biết cô đang tránh tôi.”
Khoảng cách giữa hai người không xa không gần, nương theo ánh đèn đường có thể nhìn được hình dáng đối phương nhưng lại không thể nhìn được vẻ mặt cụ thể.
Lương Hạnh nhìn trái ngó phải, xung quanh chỉ có mấy chiếc xe riêng, nhưng chủ xe chỉ có mỗi cô và Mộc Điệp, vì thế vẫn cảnh giác mà giữ khoảng cách an toàn, hỏi anh ta: “Tìm tôi làm gì?”
Mộc Điệp thấy hết vẻ đề phòng của cô, hơi nhếch mép cười một tiếng, trong nụ cười dần mang theo vẻ tự giễu: “Thẩm phán Luongw đã chết rồi, tôi với cô không còn thù hận gì nữa, cô không cần đề phòng tôi như vậy.”
Lương Hạnh không nói gì, đây không phải lần đầu tiên cô nghe được lời ấy, nhưng không dám hoàn toàn tin tưởng.