CHƯƠNG 593
Hình như cô chợt nhớ ra điều gì đó nên bổ sung thêm: “Con người tôi ngang ngược lại không nói lý lẽ, nếu thật sự dây dưa, không bằng nói cô Bao kia của anh đã đắc tội với tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho đến khi nào lấy lại chút gì đó từ chỗ cô ta.”
Dứt lời, đầu ngón tay cô chạm vào tay nắm cửa, sau khi dùng sức vặn thì mở ra, ánh sáng bên ngoài nhất thời bao trùm cô.
Cô vừa bước chân ra ngoài bỗng ngừng lại, tầm mắt đang nhìn dưới sàn từ từ di chuyển lên, trước mặt cô là gương mặt trắng nõn sạch sẽ, nhưng lại hơi lúng túng ngạc nhiên.
Người này không phải ai khác, mà chính là cô Bao thấu tình đạt lý của Cố Thời.
Cô ta che dấu vẻ mặt hoảng loạn, cũng buông cánh tay phải đang định giơ lên gõ cửa xuống, rồi mỉm cười chào hỏi người phụ nữ với khí thế hùng hổ ở trước mặt: “Cô Cung, ăn cơm thôi.”
Vẻ mặt lạnh lùng của Cung Kì nhất thời trở về bình tĩnh, lễ phép cười đáp lại, cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như đáp lại, rồi nhấc chân đi thẳng về phía phòng ăn.
Lúc Cung Kì về tới phòng ăn, thì thức ăn đã được mang lên, bữa tối được chuẩn bị là đồ Tây, trước mặt bày bò bít tết thượng hạng, chính giữa bàn ăn còn có mấy món chính, món tráng miệng và salad.
Cô đi tới gần thì thấy ông cụ Cố đang ngồi trên ghế chủ nhà, còn bé Mèo đang ngồi cạnh ông thì thầm to nhỏ gì đó, cô bé thì che miệng cười trộm, còn ông cụ thì ngửa đầu cười sảng khoái.
Cô đi qua đó, rồi kéo ghế ngồi cạnh bé Mèo, cố ý bày ra vẻ mặt tò mò hỏi: “Hai ông cháu đang nói gì mà cười vui vẻ như thế?”
Bình thường lúc không nói chuyện, ông cụ Cố luôn mang dáng vẻ uy nghiêm, nhưng hôm nay cười đùa với cô bé, lại giống như ông hàng xóm hiền từ.
Ngay cả Cố Thời vừa mới đi vào nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngạc nhiên, mặc dù anh không nói gì, nhưng bước chân lại bất giác ngừng lại.
“Mẹ,
Sau khi nhìn thấy Cố Thời và cô Bao lần lượt ngồi xuống bàn ăn, hai ông cháu ăn ý nhìn Cung Kì, rồi lại nhìn người đàn ông vừa mới ngồi xuống, tiếp tục cười phá lên.
Cố Thời nhíu mày, lén nhìn người phụ nữ đang ngồi đối diện, nhưng không nói gì.
Mặc dù cô Bao không hiểu gì, nhưng cũng cười trước rồi hỏi: “Có chuyện gì mà hai ông cháu buồn cười như vậy?”
Bé Mèo lại để tay lên miệng, rồi nhìn ông cụ ở bên cạnh như đang thương lượng: “Ông nội, cháu có thể nói cho Dì Bao biết không ạ?”
Ông cụ Cố cười hiền từ, gật đầu với bé Mèo: “Dì Bao là khách, nếu cháu muốn nói thì cứ nói đi.”
Nhận được sự cho phép, cô bé nhướng mày, để một tay lên môi, dáng vẻ cực kỳ thần bí chọc cô Bao không khỏi nghiêng người tới trước, còn phối hợp áp một tai lắng nghe.
Mặc dù điệu bộ là nói thầm, nhưng giọng nói của bé Mèo chẳng hề nhỏ nhẹ tý nào, cô bé vừa thốt ra một câu, cả Cố Thời và Cung Kì vốn đang phớt lờ cũng không khỏi liếc nhìn nhau, cảnh tượng cực kỳ lúng túng.
Cô Bao chớp mắt, sửng sốt một lát mới phản ứng lại, ngạc nhiên hỏi: “Cái gì?”
Cô mất một lúc mới duy trì được vẻ mặt dịu dàng xinh đẹp, sau khi ngồi lại ngay ngắn thì thấy bé Mèo lại lớn tiếng nói: “Dì Bao, dì biết mẹ cháu và chú Cố quen nhau thế nào không?”
Hóa ra ban nãy một lớn một nhỏ tán gẫu đến nỗi không biết trời đất chính là chuyện này.
“Dì không biết, chú Cố Thời của cháu chưa từng nói với dì.”
Cô Bao nói, ánh mắt không khỏi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, vẻ mặt đã bất giác mang theo chút tủi thân yếu ớt.