CHƯƠNG 611
So với nỗi khổ cực khi mang thai đôi lúc trước, thì giờ Lương Hạnh đã có Triệu Mịch Thanh ở bên rồi, ngày nào cũng giống như đi trên mây, cảm nhận được niềm hạnh phúc và vui vẻ khiến ai cũng nghi ngờ.
Cô cũng hiểu rõ, Triệu Mịch Thanh đang bù đắp cho cô.
Nên cô vui vẻ đón nhận tất cả.
Lễ cưới của anh Hoắc và Châu La La bị hoãn lại gần một năm vì nhiều lý do khác nhau.
Nên lần này trong thời gian chuẩn bị lễ cưới, anh Hoắc rất nhẫn nhục chịu khó, kiên quyết nghe theo, thỏa mãn mọi yêu cầu và ảo tưởng của vợ mình.
Châu La La cũng biết, anh đang bù đắp những tổn thương mà anh gây ra trước đó, nên cô cũng giống hệt Lương Hạnh, đón nhận toàn bộ tâm ý đến từ chồng mình.
Lúc Lương Hạnh xuống máy bay tới hội trường tổ chức hôn lễ, đập vào mắt cô là cát trắng và ánh chiều tà chiếu xuống mặt biển bao la cực kỳ chói mắt đó, làm cô nhất thời thất thần.
Cơn gió ấm áp thổi vào mặt, làn váy màu lam nhạt tung bay trêu đùa mắt cá chân cô, đuôi tóc cũng đung đưa theo hướng gió biển, cô đứng ở đó, để mặc ánh chiều tà bao phủ, ngẩn người một hồi lâu.
Phía sau là hội trường hôn lễ đã được bố trí ổn thỏa, lấy màu trắng làm chủ đạo, rồi tô điểm thêm màu xanh lá, đây là thiết kế mà Châu La La đã tỉ mỉ nghiên cứu và so sánh, phù hợp với tâm ý của cô ấy nhất.
Đây cũng là bất ngờ hiếm có đối với Lương Hạnh.
Chân cô giẫm lên bãi cát mềm, cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần của người đàn ông, rồi một sức mạnh trầm ổn bao trùm bả vai cô. Cô quay đầu, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, rồi hai người nhìn nhau chăm chú, trong lòng bình yên, nhưng lại vui vẻ một cách kỳ lạ.
Rõ ràng đây không phải là lễ cưới của họ.
Rồi cô chợt tỉnh ngộ, nở nụ cười thất thần.
Triệu Mịch Thanh nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt cô,
Cô tùy ý vén sợi tóc rối trên mặt, rồi lại chuyển hướng nhìn mặt biển, một tay ôm chặt eo anh, hít sâu một hơi nói: “Mịch Thanh, chúng ta đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
Nhẩm kỹ lại, không ngờ đã gần 5 năm rồi.
“Đã 5 năm rồi, hình như đây là lần đầu tiên chúng ta tới một nơi như này, xoay quanh chúng ta không phải là công việc và cuộc sống bận rộn, mà chỉ có tiếng gió, ánh chiều tà và sóng biển.”
Anh nghe cô nói vậy thì càng vô thức ôm chặt bả vai cô, Lương Hạnh thuận theo sức mạnh này, nghiêng đầu áp vào ngực anh, nụ cười trên mặt càng dịu dàng hơn.
Chẳng mấy chốc, bên tai lại vang lên lời cam kết trầm thấp của Triệu Mịch Thanh: “Sau này hằng năm, anh đều sẽ đi du lịch cùng em, dù sinh bao nhiêu đứa con, thì cũng chỉ có hai người chúng ta đi du lịch.”
Người phụ nữ ở trong lòng nghe xong thì không khỏi phì cười, cũng chẳng xem là thật, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp: “Anh định sinh bao nhiêu?”
“Chỉ cần em vui, thì sinh bao nhiêu anh cũng chiều em.”
Giờ Triệu Mịch Thanh đang là người chồng chuẩn mực, dùng EQ cao để lấy lòng vợ, tất nhiên sẽ khiến người khác không thể tìm ra sai sót nào.
Khách sạn tổ chức hôn lễ ở gần đây, sau khi nhân viên phục vụ khách sạn giúp họ mang hành lý về phòng, thì hai người nắm tay nhau đi dọc theo bờ biển, vừa đi vừa trò chuyện.
Anh Hoắc đang đi ra ngoài thì gặp Châu La La vừa trở về từ sân khấu đám cưới, nên chặn cô lại hỏi: “Em có nhìn thấy anh Triệu và Lương Hạnh không, đã tới giờ ăn tối rồi.”
“À.” Châu La La tươi cười, rồi vươn tay chỉ ra bờ biển, trong tầm mắt mờ ảo, có thể mơ hồ nhận ra hai bóng dáng nho nhỏ kia.