CHƯƠNG 640
Trước khi chào tạm biệt, ánh nắng ngoài cửa sổ dần ảm đạm trong cảnh chiều tối, Tống Nhiễm nhìn chằm chằm chiếc bụng phẳng lì của cô, vẻ mặt hơi thất thần.
Lương Hạnh bị cô ta nhìn một hồi lâu, cực kỳ mất tự nhiên xoa bụng, cười nói: “Bụng vẫn còn nhỏ, nên chưa nhìn ra gì cả.”
Đối với Tống Nhiễm, hình như thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm.
Cô thu hồi tầm mắt, chợt nhớ đến người trong phòng bệnh khoa sản tư nhân ở Kinh Đô, nên cười nói: “Qua khoảng thời gian nữa, con tôi cũng sắp chào đời rồi, tôi đã đặt tên cho nó là Tống Diễn.”
Lương Hạnh nghe xong thì chẳng hiểu gì cả, như thể cô ta đang nói linh tinh.
Cô không khỏi nhìn chằm chằm bụng của Tống Nhiễm, ánh mắt hơi run rẩy, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tống Nhiễm chỉ mỉm cười, cũng không có ý định giải thích.
Cô quá cô đơn, thật sự lẻ loi đến nỗi không có nơi nào để nói ra niềm mong đợi và vui mừng khi đứa bé sắp sửa chào đời, cũng không tìm được người nào để thổ lộ dụng ý tại sao mình lại đặt tên này.
Đành phải nói linh ta linh tinh với người phụ nữ trước mặt, đợi Tống Nhiễm hoàn hồn lại, cô lại khôi phục khí chất luôn lạnh lùng xa cách đó, rồi nở nụ cười hờ hững với Lương Hạnh: “Sau này cô sẽ biết thôi.”
Sau khi tạm biệt Lương Hạnh, Tống Nhiễm một mình đi xuống lầu, trợ lý luôn đợi ở dưới chung cư ngăn cô lại. Cô cúi người ngồi lên xe, rồi giơ cổ tay lên xem giờ: “Tới sân bay đi!”
Trợ lý hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn im lặng phục tùng mệnh lệnh, dặn tài xế đang chờ đợi đi tới sân bay, đồng thời gọi điện hủy phòng vốn đã đặt trước ở khách sạn.
Bọn họ bay xuyên đêm từ Tấn Thành về Kinh Đô, lúc xuống máy bay đã gần rạng sáng, đã mấy ngày liên tiếp Tống Nhiễm không được ngủ ngon, nhưng lúc
“Cô lái xe tới bệnh viện đi!” Tống Nhiễm dặn trợ lý mới đi lấy xe tới, rồi ngừng một lúc mới bổ sung: “Cô tìm thử xem gần đây có bữa sáng nào thích hợp cho phụ nữ có thai ăn không, rồi mua cho tôi một suất.”
Trợ lý trầm giọng đáp, rồi lái xe đến bệnh viện, thỉnh thoảng còn quan sát người phụ nữ ở phía sau qua gương chiếu hậu.
Không biết tại sao giờ Tống Nhiễm lại có kích động, chỉ muốn tới thăm đứa trẻ đó.
Đợi tới khi cô tới bệnh viện, thấy bác sĩ đang luống cuống tay chân định gọi cho cô, cô mới chợt vỡ lẽ, đây là sự tương thông thần kỳ giữa mẹ con.
Dù đứa trẻ đó không phải do cô mang.
“Cô Tống, sản phụ sắp sinh rồi.”
Sáu tiếng sau Tống Nhiễm luôn ngồi bên ngoài phòng sinh, cô không vào trong mà ngồi như pho tượng, tay chân tê cứng lạnh lẽo, tim nguội lạnh đến nỗi đến cô cũng cảm thấy bất ngờ.
Đến gần trưa, tiếng khóc nỉ non của trẻ con truyền ra từ phòng sinh ầm ĩ, y tá lau chùi sạch sẽ cho em bé mũm mĩm đó, rồi luống cuống bế ra ngoài: “Cô Tống, bé trai đã chào đời rồi.”
Tống Nhiễm đang ngồi im nhìn chằm chằm bóng người đang tới gần mình, cả người cứng đờ.
Tống Nhiễm vươn tay nhận lấy đứa bé đó, rồi nhìn gương mặt nhăn nhúm của cậu bé, ánh mắt bình tĩnh chẳng hề gợn sóng.
Cô nhất thời khó mà tin tưởng và chấp nhận, giờ cục tròn tròn trong ngực cô chính là con của một mình Tống Nhiễm cô, nếu nhìn kỹ thì chẳng hề giống cô tý nào.
Cô hơi hoảng loạn, đợi y tá cẩn thận nhận lại đứa trẻ.