CHƯƠNG 644
Đan Nhiêu híp mắt lại, nhìn chằm chằm bóng dáng vừa ngồi lên xe của Tống Nhiễm, rồi cũng leo lên xe, dặn tùy tùng đang chờ đợi mình: “Cậu đuổi theo chiếc xe phía trước đi.”
Xe rời khỏi cổng bệnh viện, tầm nửa tiếng sau thì ngừng trước một tòa nhà nào đó.
Đan Nhiêu hạ kính xe xuống, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy bảng hiệu “Phong Thụy” to tướng, ánh mắt anh dần lạnh lẽo, đúng lúc này Tống Nhiễm đã bước xuống xe trước khi xe chạy vào khu vực đậu xe, trợ lý đi theo cô chạy tới đây, để truyền đạt ý của cô.
“Cô Tống bảo, nếu anh Đan tình nguyện chờ đợi, thì khi nào cô ấy đi xuống sẽ có đôi lời muốn nói với anh.”
Đan Nhiêu gật đầu: “Tôi sẽ đợi.”
Sau đó bóng dáng gầy gò của trợ lý lại chạy đi, còn Tống Nhiễm đã sớm đi vào tòa nhà, khuất khỏi tầm mắt của Đan Nhiêu rồi.
Anh từ từ tựa vào lưng ghế, ánh mắt bỗng trở nên hẹp dài xa xăm.
Ngay cả tùy tùng luôn suy nghĩ chậm chạp cũng không nhịn được nhíu mày nói: “Hình như hôm nay tâm trạng cô Tống không được tốt cho lắm, rốt cuộc cô ấy có quan hệ gì với tổng giám đốc Thượng của Phong Thụy, có cần tôi cử người đi điều tra rõ không?”
Đan Nhiêu đang khoanh hai tay trước ngực, tựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, nghe thấy câu này thì hơi nhấc tay lên: “Không cần đâu, chúng ta cứ đợi thêm một lúc.”
Anh có thể nhìn ra, đáy lòng cô Tống che giấu rất nhiều bí mật.
Nhưng tạm thời anh vẫn chưa muốn tìm hiểu những bí mật này, vì anh không chắc chắn mình sẽ nhận hậu quả gì.
Bên này, trong văn phòng tổng giám đốc bừa bộn trên tầng cao nhất tòa nhà Phong Thụy, người đàn ông ngồi trên ghế làm việc vừa mới vung tay làm rơi bức tượng pha lê dùng để trang trí, góc nhọn sắc bén xẹt qua mu bàn tay anh, giờ đang chảy máu đầm đìa.
Nhưng hình như anh chẳng để tâm, sau khi siết chặt nắm đấm thì anh đập mạnh xuống bàn,
“Đồ vô tích sự, tôi bảo các cậu tìm một người khó đến thế à? Tôi cho các cậu ba ngày, nếu vẫn không tìm ra cô ta thì các cậu hãy cút hết đi cho tôi!”
Đúng lúc này, tiếng giày cao gót “lộp cộp” dừng ở ngoài cửa, Tống Nhiễm nở nụ cười hờ hững ung dung nghe người đàn ông mới phát tiết, đáy mắt không khỏi hiện lên tia khinh bỉ.
Cô xoay người khẽ ra hiệu cho trợ lý ở bên cạnh, đối phương liền giơ tay gõ cánh cửa ở trước mặt.
Hai người lại đợi một lát, ai ngờ bên trong lại truyền ra tiếng mắng: “Cút ra ngoài!”
Rồi người bên trong mở cửa ra, một đám đàn ông hoảng loạn rụt đầu lần lượt ra khỏi văn phòng, ai dè vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người phụ nữ đang đứng ở cửa, ai cũng sợ đến mức chân mềm nhũn.
Sau một đêm lên men, về cơ bản chuyện xảy ra ở Tấn Thành hôm qua đã truyền về tổng bộ Phong Thụy, mọi người đều biết rất rõ lửa giận của tổng giám đốc Thượng bắt nguồn từ ai.
Nên chứng kiến cảnh tượng này, những người có mặt tại đây đều không biết nên tiến hay lùi, đành phải cung kính gọi “Cô Tống”.
Mà Thượng Điền vừa nghe thấy hai chữ này, đáy mắt đã bùng lửa giận, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.
Một giây sau, chỉ thấy cánh cửa lại được mở ra một tý, đợi đám người đàn ông cao lớn đó lần lượt rời đi, vóc dáng gầy gò của Tống Nhiễm mới hiện rõ ở trước mặt anh.
Tống Nhiễm nhấc chân đi vào trong, rồi quay đầu dặn trợ lý ở phía sau: “Cô đi thông báo với ông cụ, mười phút sau hãy tới đây.”