CHƯƠNG 660
Mẹ Triệu lặng lẽ liếc nhìn sang, thấy vậy thì không kìm nén được nổi giận, đứng phắt dậy: “Được rồi, đừng khóc nữa! Bác sĩ còn chưa đi ra mà bà cứ ở đây khóc như khóc tang vậy.”
Mẹ Lương uất ức, không muốn trêu chọc bà lão kia, nhưng lại không kìm được muốn khóc, nên liền vùi mặt vào trong lòng bàn, nức nở từng hổi.
Vừa nức nở, vừa sụt sùi nói: “Hạnh không phải con gái bà, nên tất nhiên bà không đau lòng, nếu không có đứa cháu trai này trong bụng, sợ là bà còn ầm ĩ với chúng tôi đấy…”
“Làm sao không phải con gái của tôi?”
Âm thanh của mẹ Triệu vẫn trong trẻo hơn mẹ Lương rất nhiều, nhưng lúc này hốc mắt cũng hơi ửng đỏ: “Nó cũng đã đăng ký kết hôn với Mịch Thanh rồi, theo lý thuyết không phải cũng là con gái của tôi à?”
Trong lòng bà hiểu rõ, bản thân bà không thể phủ nhận trách nhiệm về chuyện xảy ra với Lương Hạnh, cũng như tai nạn xe cộ mẹ Lương gặp lúc trước.
Ngoài trong lòng càng thêm áy náy với người con dâu này, còn có đứa cháu không biết còn có thể giữ được hay không.
Thế là sau khi gào lên, bà cũng từ từ bình tĩnh lại, dịch chuyển hai bước đến ngồi xuống bên cạnh mẹ Lương, nhỏ giọng lẫm bẩm: “Chỉ cần Hạnh không có việc gì, sau này vẫn có cơ hội ôm cháu, sau khi con ra viện, sau này tôi sẽ không xen vào chuyện giữa nó và Mịch Thanh nữa.”
Bà dừng một chút, lại cam đoan: “Mặc kệ có thể giữ được đứa bé hay không, tôi cũng sẽ không phản đối hôn sự của bọn chúng nữa, điều này bà cứ yên tâm.”
Nghe mẹ Triệu nói vậy, mẹ Lương đang khóc thút thít cũng hơi dừng lại.
Sinh thời có thể nghe được những lời như vậy từ trong miệng bà lão này, bà không khỏi bất ngờ.
Lo lắng trong lòng vốn cũng một phần vì điều này, trước kia mẹ Triệu vội vã sắp xếp hôn lễ, cũng là vì đứa cháu trai này.
Mọi người đều hiểu điều đó.
Cho nên sau
Dù trong lòng vẫn là cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mẹ Triệu lập tức gật đầu miệng đầy hứa hẹn: “Thật mà.”
Tranh cãi dây dưa với nhà họ Lương lâu như vậy, trong lúc đó đã từng chọn trúng Phó Tuyết Thảo, Tề Hàm, thậm chí còn có Đào Mỹ Ân, sau này bà dần nhận ra, ánh mắt nhìn người của con trai mình đúng là khá chuẩn xác, về mọi mặt, các cô gái đó cơ bản không thể sánh bằng Lương Hạnh.
Nghe được lời này, cuối cùng mẹ Lương đã lau đi nước mắt giàn giụa trên mặt, khi đang định nói gì đó thì đèn đỏ trên cửa phòng phẫu thuật gần đó vụt tắt, bác sĩ mở cửa chính đi ra, tháo khẩu trang xuống hỏi: “Ai là người nhà bệnh nhân?”
“Tôi…”
Hai bà mẹ gần như đồng thời đứng dậy đáp lời, sau đó lại không khỏi liếc nhìn nhau nhìn một chút.
Cửa xe được kéo ra, người đàn ông cao lớn bước vào, thấy rõ người đàn bà lớn tuổi cả người run rẩy, sợ hãi ở trong góc.
Ánh mắt run sợ nhìn ra ngoài, nhận ra người bước vào là người quen, giống như tóm được cọng cỏ cứu mạng mà nhào lên, đôi tay nắm chặt cánh tay người đàn ông, hô hai tiếng: “Mịch Thanh, Mịch Thanh ơi…”
Triệu Mịch Thanh ngồi ở vị trí gần cửa xe, có phần chán ghét mà giãy ra.
Mộc Điệp đi theo vào ngồi ở vị trí đối diện, đánh mắt ra hiệu với trợ lý ở đuôi xe, người kia lại dùng sức, kéo người đàn bà đó lại.
Ánh mắt người đàn ông tối đi, lạnh giọng chất vấn: “Vì tôi cách chức giám đốc Mạc, các người ghi hận trong lòng cho nên mới tính kế trút lên đầu vợ tôi đúng không?”