CHƯƠNG 667
“Nhiễm à…” Mẹ Tống khóc, lại muốn kéo áo Tống Nhiễm.
Ánh mắt của người phụ nữ nhìn cảnh này, cảm thấy có hơi bất đắc dĩ đối với nước mắt không biết lấy từ đâu ra mà nhiều như vậy của mẹ mình. Cô và ba liếc nhau, lập tức quay người dặn bác sĩ bên cạnh: “Hình như bà Tống không thích hai đứa bé này, dìu bà ra ngoài nghỉ ngơi chút đi.”
Vẻ mặt bác sĩ tràn đầy kinh ngạc, mẹ Tống phản ứng kịp, vội tránh ra khỏi ngực chồng, giọng nói khàn có hơi mất hứng: “Ai nói mẹ không thích?”
Nói xong thì chùi nước mắt, đón một đứa từ tay y tá, cẩn thận vòng tay ôm, lặng lẽ nhìn, cuối cùng không nhịn được híp mắt cười.
“Đứa nhỏ này giống như đúc hồi Nhiễm vừa ra đời…” Bà ôm đứa bé, quay đầu, dùng cùi chỏ chọc người đàn ông phía sau: “Ông nói có đúng không?”
Biểu cảm trên mặt ba Tống tỏ ra quạnh quẽ hơn nhiều, nhưng khi nhìn thấy đứa nhóc mũm mĩm hồng hào nhếch cái miệng không có răng cười với mình, liền đưa tay muốn đón từ trong lòng vợ: “Cho tôi ôm cháu ngoại tôi cái.”
“Không được.” Mẹ Tống nghiêng người tránh đi, vẻ mặt hoàn toàn không tình nguyện: “Khi còn bé, đưa Nhiễm cho ông bế, tôi vừa mới quay đầu, ông liền cho nó cục u lớn trên đầu, ông nhớ rõ chưa?”
Biểu cảm của ba Tống cừng đờ, trầm giọng không có phản bác.
Những chuyện này đương nhiên ông nhớ kỹ.
Tống Nhiễm ở bên cạnh không đếm xỉa tới, thấy đôi vợ chồng già này tranh cãi, đáy mắt lạnh nhạt vậy mà lại trở nên dịu dàng.
Cô lặng lẽ ra hiệu bằng ánh mắt với ba mình,
Ba Tống lập tức hiểu rõ, kêu y tá bế đứa nhỏ lên cho ông ôm. Sau khi cẩn thận ôm vào trong lòng, mới như khoe khoang mà báo với mẹ Tống: “Sau này trong nhà có hai cục cưng, bà cũng không thể ôm hết được.”
Bé con rất ngoan, còn ngoan hơn Tống Nhiễm nhiều.
Bọn họ đắm chìm trong thế giới vô tư của mình, nụ cười thoải mái, không nhiễm chút tạp chất nào.
Có đôi khi, Tống Nhiễm nhìn họ, khó mà tưởng được mình cũng từng như vậy, trừ ăn cơm và đi ngủ, không có nhu cầu và dục vọng của cơ thể sống.
Trước khi đưa con ra khỏi viện, mẹ Tống đã gọi điện thoại dặn người làm trong nhà, tranh thủ dọn dẹp một phòng cho bé con, còn bay ra một đống đồ muốn mua.
Cuối cùng có hơi rắc rối, liền trách cứ Tống Nhiễm: “Chuyện lớn thế mà sao giờ con mới nói?”
Tống Nhiễm mới nhận con từ tay mẹ, động tác ôm con của cô ta vẫn còn lộ ra vẻ lạnh nhạt cực kỳ, cơ thể cũng cứng đờ. Nghe mẹ lên án, thì hơi nhíu mày thờ ơ: “Vốn không tính nói cho hai người biết.”
Bà sững sờ một chút, lúc muốn bùng nổ thì đột nhiên nghĩ thông. Những lời này của con mình cũng không phải nói đùa, thế là nhịn không nói nữa. Yên lặng nhìn y tá đón đứa bé từ trong tay ba Tống, cẩn thận bỏ lại đứa nhỏ vào trong nôi.