Lương Hạnh lạnh lùng nhìn anh: "Anh có ghét Phó Tuyết Thảo không?"
Anh nhíu mày, thành thật trả lời: "Không có cảm giác.
"
Anh không hiểu vì sao cô lại đột nhiên nhắc đến người phụ nữ kia, hơn nữa cô nhắc tới cô ta lại khiến anh không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra vào lần say rượu kia, ánh mắt lạnh băng.
Lương Hạnh không để ý tới sự thay đổi này của anh, chỉ là nhất thời bị chẹn họng nên trong đầu hơi loạn.
Không có cảm giác?
Đây là câu trả lời quỷ gì vậy.
"Cô ta thích anh, đừng nói với tôi là anh không nhận ra.
"
"Bây giờ tôi biết rồi.
" Vẻ mặt Triệu Mịch Thanh không thay đổi gì nhưng cũng không có nhiều biểu cảm, giống như là đang nói tới một chuyện không liên quan tới anh.
"! "
Lương Hạnh lại lần nữa bị nghẹn họng, nhất thời không biết nên nói gì.
Ý là trước kia anh không biết.
Vậy sao bây giờ anh lại biết? Là tự mình nghĩ ra hay là Phó Tuyết Thảo đã làm gì?
Anh thấy cô không nói lời nào, không nhịn được tới gần cô lần nữa, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: "Tôi đã điều cô ta đi khỏi trụ sở rồi, sau này cô ta không còn là trợ lý đặc biệt của tôi nữa.
"
"! "
Lương Hạnh chớp mắt mấy cái, nhất thời ngây người.
Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày, chậm rãi nắm lấy tay cô, trầm thấp gọi một tiếng: "Lương Hạnh.
"
Mặc dù không nghe ra có bao nhiêu dịu dàng và triền miên nhưng so với trước kia cũng đã nhiều hơn mấy phần hương vị khác, mang theo bất đắc dĩ và lưu luyến.
Trong khoảng thời gian trầm tư suy nghĩ này, anh không thể không thừa nhận lời của Cố Thời, anh không xác định được mình có yêu cô hay không nhưng trong lòng anh hoàn toàn không thể buông bỏ được cô.
Có lẽ là cuộc hôn nhân kéo dài ba năm này đã khiến anh sớm quen với sự tồn tại của cô, thậm chí quen thuộc cả với hơi thở lúc trên giường của cô, chỉ cần cô khẽ dựa gần thì anh cũng sẽ không rời đi.
Trước giờ anh chưa bao giờ dành quá nhiều thời gian cho chuyện tình cảm, ngoại trừ lúc trước bị ép kết hôn với cô đáy lòng sinh ra phản cảm ra thì sau này anh cũng không hề bài xích với sự tồn tại của cô, nếu như không phải đột nhiên cô muốn ly hôn thì có lẽ anh cũng đã quên mất thỏa thuận bốn năm kia mà dự định cứ như vậy sống với cô cho tới hết cuộc đời.
Đây là tính toán của anh khi chưa có con, bây giờ có con rồi cái chấp niệm này trong lòng anh lại càng mãnh liệt hơn.
Ánh mắt Lương Hạnh lóe lên, trong lòng hoảng hốt hất tay của anh ra, lắp bắp một cách khó hiểu nói: "Anh, anh điều cô ta đi đâu thì có liên quan tới tôi chứ, anh mau đi đi tôi phải đi về rồi.
"
Sợ anh đuổi theo, cô vội vàng đi tới ven đường chặn một chiếc taxi lại, mở cửa xe ra nhanh chóng ngồi lên.
Chờ chiếc xe chạy đi rồi, cô ôm lấy trái tim đang đập loạn cào cào trong ngực hung hăng thở phào một hơi, cô nhìn người đàn ông đang càng ngày càng xa xuyên qua cửa sổ xe, vẻ mặt trở nên phức tạp, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tận đến khi về tới nhà trọ rồi, Lương Hạnh vẫn còn đang ngơ ngơ ngác ngác, tắm rửa qua loa xong liền nằm trên giường.
Có thể đoán ra được, Triệu Mịch Thanh lập lờ nước đôi như vậy khiến cô bị mất ngủ, trằn trọc mãi cho đến tận gần sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau cô tỉnh dậy với một đôi mắt thâm quầng, vội vàng ăn bữa sáng sau đó đi đến công ty.
"Chị Hạnh, hôm nay chị trang điểm theo tông màu khói à?" Mục Điệp nhìn thấy cô, cười trêu ghẹo.
Khói cái đầu cậu í!
Lương Hạnh ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cậu ta một cái: "Đúng vậy, có đẹp không?"
Nụ cười của Mục Điệp lập tức cứng đờ, vội vàng nịnh nọt nói: "Ừm, đẹp, đẹp lắm, có cần tôi lấy cho chị một tách cà phê không?"
Trong một giây Lương Hạnh nghĩ tới đứa bé trong bụng, vẫn quyết định cố nhịn: "Không cần đâu, lấy cho tôi một ly nước ấm là được rồi.
"
"OK.
" Mục Điệp ngoan ngoãn gật đầu, sau đó ngắm nhìn cô từ đầu đến chân, cong môi cười một tiếng: "Nhưng mà chị Hạnh này, hôm nay chị ăn mặc rất đẹp, rất có khí chất đấy.
"
Lương Hạnh sững sờ, cúi đầu nhìn quần áo trên người mình một chút.
Áo khoác màu vàng nhạt, áo sơ mi trắng rộng rãi, cổ áo mở rộng lộ ra xương quai xanh gợi cảm, phía dưới là đôi chân thon gọn thẳng tắp kết hợp với một đôi giày bệt mũi nhọn nhỏ.
Phong cách thanh nhã nhưng cũng rất dày dặn kinh nghiệm.
Quần áo là hôm qua Triệu Mịch Thanh chọn cho cô ở trong trung tâm thương mại, sáng sớm nay cô tùy ý chọn hai món đồ phối hợp với nhau, chỉ muốn che bụng dưới lại tránh sự chú ý của mọi người.
Nhận được lời khen như vậy, tâm tình của cô cũng tốt hơn không ít, nụ cười trên mặt cũng sâu hơn mấy phần: "Cảm ơn, nhưng