Mục Điệp vẫn rất tò mò: "Chị còn trẻ như vậy, hai người kết hôn cũng không bao lâu, anh ta nhanh như vậy đã chán? Người lý trí như chị sao có thể xem trúng loại đàn ông đó chứ?"
Lương Hạnh giật giật môi, không nói chuyện.
Cô chỉ cho là cậu ta không hiểu nên mới giải thích, cho nên cũng không giải thích thêm.
Có thể cậu ta không biết, thế kỷ mới, cũng không phải ai cũng có thể tự do yêu đương tự do kết hôn, Triệu Mịch Thanh chính là bị ép, cho nên anh ghét cô, từ đầu đến cuối cũng chưa từng thích cô.
Mục Điệp thấy cô không nói, giống như là mới phát hiện ra là nói đến chuyện thương tâm của cô, áy náy nở nụ cười: "Chị Hạnh, thật có lỗi, không nên nhắc đến những chuyện này, nhưng mà, tôi tin, chị nhất định sẽ gặp được người tốt hơn."
Lương Hạnh nhìn cậu ta, khóe môi hơi cười, quay laptop lại về phía cậu ta, thản nhiên nói: "Được rồi, tôi giải quyết cho cậu rồi, cậu xem qua đi."
"Hả?" Sự chú ý của Mục Điệp bị kéo về công việc, nhìn qua số liệu, gật gật đầu: "Đúng rồi, quả nhiên, những thứ tôi phải học còn quá nhiều."
"Từ từ sẽ được, so với những người cùng vào công ty, thành tích bây giờ của cậu đã có thể so với người làm việc một năm." Lương Hạnh khích lệ nói.
Vừa dứt lời, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Ngơ ngác một chút, cô đứng dậy đi đến bên giường nhận điện thoại: "Cậu xem xem còn vấn đề gì, tôi đi nhận điện thoại."
"A, được."
Phòng khách sạn vốn cũng không lớn, che kín áo khoác, cô cầm điện thoại ngồi xuống bên gường, nhìn thấy số lạ, tiện tay ấn nghe.
"Alo."
"Là tôi."
Giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe.
Lương Hạnh khẽ giật mình, lại lấy điện thoại xuống nghiêm túc nhìn số, mới nói nhỏ: "Anh ở đâu gọi đấy?"
"Điên thoại trong văn phòng."
"À." Lương Hạnh bĩu môi.
Dường như có chút bất mãn với giọng điệu này của cô: "Em không có gì muốn nói với tôi sao?"
Ánh mắt Lương Hạnh lóe lóe, ngẩng đầu, giả bộ như ngây thơ nói: "Nói cái gì? Không phải hôm qua anh mới gọi đến sao?"
Cách chỉ một bước Mục Điệp vùi đầu vào kiểm tra vấn đề, nghe thấy câu này, ngước mắt nhìn cô một cái, lại rất nhanh rũ xuống.
"Tôi hôm nay nói chuyện với Quý tổng, ông ta nói em đến Tấn Thành rồi, vì sao hôm qua không nói với tôi?"
Giọng điệu của người đàn ông thật bình tĩnh, hoàn toàn không chút chất vấn, nhưng Lương Hạnh vẫn nghe ra được chút không vui.
Trong lòng cô trống rỗng một chút, lại có chút không vui, bất thốt lên: "Anh không có việc gì quấy rầy Quý tổng làm gì? Tôi đi công tác ở đâu còn phải xin phép anh?"
Dường như phản ứng của cô quá lớn, dọa đến Mục Điệp, người đàn ông ngẩng đầu kinh ngạc nhìn cô: "Chị Hạnh?"
Lương Hạnh khẽ giật mình, giật mình nhớ tới trong phòng còn có một người, lúng túng cúp điện thoại, đứng dậy nhìn nhìn cậu ta: "Còn có vấn đề gì sao?"
"Ách...!Không có." Mục Điệp khép máy tính lại ôm vào trong ngực, đứng dậy, mỉm cười: "Cảm ơn chị, chỉ nghỉ ngơi sớm một chút, tôi về đây."
"Ừm ừm...!Được."
Lương Hạnh vội vàng gật đầu, cười vô cùng thân thiết, nhưng mà ngay lúc đóng cửa kia, sắc mặt lập tức chùng xuống, trừng di động, mắng: "Khốn nạn!"
Đồng thời, điện thoại rất phối hợp lại vang lên lần nữa.
Lương Hạnh nhận ngay, hung dữ nói: "Cái gì?"
"Em đang ở phòng khách sạn?"
"Đúng thì thế nào? Anh còn có việc gì?" Vẫn tức giận.
Vừa rồi thiếu chút nữa hại cô dọa người.
"Đã trễ thế như vậy, phòng em còn có… người đàn ông khác?" Giọng điệu Triệu Mịch Thanh hơi thay đổi.
"..."
Lương Hạnh ngẩn ngơ, đột nhiên vui vẻ, nhíu mày: "Kỳ quái lắm sao? Bây giờ tôi độc thân, ly hôn, ở cùng với người đàn ông khác không có gì lạ."
Vốn cho là anh còn có thể trào phúng hai câu, ai biết bên kia yên lặng mấy giây, truyền đến tiếng đàn ông có chút lạnh lùng: "Bây giờ em ở đâu?"
Biểu tình Lương Hạnh có chút thay đổi, hừ nhẹ: "Cho dù bây giờ anh chạy đến bắt kẻ thông dâm, cũng không kịp rồi, huống chi, bây giờ hình như anh cũng không có tư cách kia."
Muốn quản