Lương Hạnh im lặng, cụp mắt xuống, tâm trạng suy sút trầm trọng.
Cô không nghĩ tới thì ra anh đã sớm chuẩn bị chuyện của ba cô, khi đó cô gọi điện thoại qua, nhưng anh bận rộn đến không thấy bóng dáng, cô cũng cho rằng anh không để ở trong lòng.
Thang máy tới tầng một, Lương Hạnh đưa tay xoa trán, đi ra ngoài nói: “Cảm ơn anh.
”
Xung quanh không có ai, cô lại nghiêm túc nói: “Nếu luật sư Nhạc có thể giúp đỡ, lần này coi như tôi nợ anh, nhưng anh không cần quay về với tôi.
”
Hai ngày nay anh vẫn luôn ở bệnh viện với cô, lúc trước anh còn bận rộn suốt đêm, hiện tại công ty có việc, cô không phải không thấy vẻ mặt lo lắng của trợ lý lúc nãy.
Bỏ qua chuyện quá khứ, cô không phải là người không nói lý, anh giúp đỡ thì cô sẽ biết ơn, cho dù xuất phát từ suy nghĩ gì thì hai ngày nay cô thiếu nợ anh không ít, nhiều quá lại không trả nổi.
Triệu Mịch Thanh biết thân phận hiện tại có chút xấu hổ, nhưng đáy lòng anh vẫn không thích sự xa cách này của cô, ánh mắt giống như giếng sâu, lạnh nhạt như nước chảy mùa thu: “Lương Hạnh, tôi nói rồi, em không nợ tôi, trước khi ly hôn thì tôi đã giúp em giải quyết, hôm nay không quay về thì ngày mai cũng phải về, tôi cũng phải xử lý chuyện đứa bé với mẹ tôi, tôi cũng không có nhiều thời gian vừa đi vừa về.
”
Nhắc đến mẹ Triệu, ánh mắt Lương Hạnh lạnh đi rất nhiều.
Mấy ngày nay cô chắc chắn không rảnh quan tâm bên kia, anh quay về kiềm chế mẹ anh một chút, còn có Phó Tuyết Thảo, cô cũng sẽ giảm bớt không ít phiền toái.
Cô cụp mắt suy nghĩ mấy giây, không nhiều lời nữa, bước đi ra ngoài.
Lúc hai người đi ngang qua sảnh lớn, bảo vệ và lễ tân nhìn thấy hai người vừa đi lên không lâu lại cùng nhau đi xuống thì ngẩn ra một chút, ngơ ngác gọi: “Tổng, Tổng giám đốc Triệu.
”
Hai người nhanh chóng đi ra ngoài, không để ý ai.
Ba người lễ tân bùng nổ, thậm chí có người vội vàng cầm điện thoại chụp ảnh.
“Tổng giám đốc vừa tới công ty, lại đi theo người khác? Cũng không mang theo trợ lý Lưu.
”
“Dường như rất nôn nóng! Mấy cô nói xem