Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm vào bóng dáng mảnh mai đang rời đi, anh thật sự muốn bóp chết cô.
Anh chưa bao giờ nghĩ rằng Du Ân có một mặt hùng hồn nhanh miệng như vậy, sau khi ly hôn cô không còn mang dáng vẻ ôn nhu dịu dàng như trước.
Nhưng điều anh không bao giờ biết là vì anh là chồng cô,vì cô yêu anh nên mới dịu dàng như vậy.
Bây giờ anh và Du Ân không là gì của nhau, sự dịu dàng của cô đương nhiên sẽ không được trao cho anh nữa.
Du Ân bước vào chiếc xe mà cô đã gọi.
Sau khi cô rời đi một lúc Dịch Thận Chi mới hết sốc.
Anh ta trừng mắt chiếc xe kia rời đi.
"Tình huống này là thế nào? Trước đây cô ấy có dám nói ra lời này trước mặt cậu không? "
Mọi người xung quanh Phó Đình Viễn đều biết Du Ân là một người vợ dịu dàng và tận tâm, dường như không nóng nảy.
Dịch Thận Chi hoàn toàn bị sốc khi chứng kiến cảnh Du Ân đấu khẩu không khoan nhượng với Phó Đình Viễn và thành công bóp nghẹt anh.
Phó Đình Viễn là ai chứ, anh không bao giờ để đối thủ chiếm lợi thế trên bàn đàm phán trên thương trường.
Dịch Thận Chi không nhắc đến Du Ân trước đây thì không sao, nhưng anh ta lại nói như thế hoàn toàn thổi bùng lên cơn tức giận mà Phó Đình Viễn đã tích tụ trong lòng suốt cả một ngày qua, từ trước đến nay anh hỉ nộ không hiện ra ngoài bây giờ lại tức giận mà đạp thùng rác bên cạnh.
Dịch Thận Chi: "! "
Bất quá thì cũng chỉ là bị vợ trước lạnh nhạt mà thôi, có cần phải tức giận như vậy không?
Để xoa dịu Phó Đình Viễn đang cáu kỉnh, Dịch Thận Chi vội vàng nói: "Điều này không tốt sao, ít nhất thì cô ấy sẽ không quấy rầy cậu nữa.
"
Phó Đình Viễn hít một hơi thật mạnh điếu thuốc trong tay, cong môi chế nhạo: "Cậu làm sao biết được cô ta sẽ không quấy rầy tôi nữa?"
Dịch Thần Chi khó hiểu: "Ý cậu là sao?"
Phó Đình Viễn nheo mắt và nhàn nhạt nói"Nói không chừng cô ta đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt.
"
Dịch Thận Chi khó khăn mở miệng, cuối cùng chọn cách nuốt những gì anh ta định nói.
Anh ta thực sự muốn nói,