"Dạo này dạ dày anh không tốt, ăn đồ Trung đi." Vẻ mặt Phó Đình Viễn từ chối đề nghị của Thẩm Dao.
Đáy mắt Thẩm Dao xẹt tia lạnh, cô ta thích ăn món Tây, Phó Đình Viễn cũng thích, cô ta từng rất đắc ý vì sự hòa hợp ẩm thực của hai người.
Thẩm Dao cố thuyết phục bản thân rằng có lẽ gần đây dạ dày Phó Đình Viễn không tốt thật, cô ta ra vẻ quan tâm: "Dạ dày anh lại không tốt sao?"
Phó Đình Viễn ừ một tiếng, một năm nay dạ dày anh luôn không tốt.
Lúc sống chung với Du Ân, ba bữa đều do cô cẩn thận chuẩn bị đồ ăn để giúp anh.Cô nói mình dạ dày của mình không tốt phải phục hồi bằng phương pháp ăn uống, anh không tin.
Sau ly hôn, đã bị sự thật vả một cái đau.
Không còn chế độ ăn uống lành mạnh của Du Ân, bệnh dạ dày của anh lại tái phát.
Thẩm Dao thở dài: "Em đã bảo rồi, anh bỏ cà phê đi, thuốc lá hay rượu cũng cai luôn đi nhưng anh lại không chịu nghe."
Nói đến cà phê Thẩm Dao thầm nghiến răng, cô ta biết lúc trước mỗi buổi sáng Du Ân đều chuẩn bị một ly cà phê cho Phó Đình Viễn.
Cô ta từng thử học pha cà phê, cảm thấy mình làm không tệ nên đã làm cho Phó Đình Viễn, kết quả Phó Đình Viễn chỉ uống một ngụm rồi không động vào nữa.
Cô ta tức giận sau đó vì không muốn học nữa nên lấy lý do dạ dày anh không tốt khuyên anh đừng uống nữa.
Bỏ được cà phê, mới có thể cai những tật xấu do Du Ân nuông chiều mà tạo thành.
Nghe những lời trách móc của Thẩm Dao, Phó Đình Viễn không đáp lại, cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ không bỏ cà phê.
Sau khi hai người vào trong xe, Phó Đình Viễn lái xe đưa Thẩm Dao về nhà.
Thẩm Dao thử thăm dò anh: "Đúng rồi, anh cảm thấy kịch bản hôm nay thế nào?"
Phó Đình Viễn đáp: "Rất tốt."
Thẩm Dao nghiến răng nói tiếp: "Anh không cảm thấy cái kết không hợp sao?"
Phó Đinh Viễn hỏi lại: "Không hợp như nào?"
Thẩm Dao cố gắng bình tĩnh: "Kết cục là Vương phi không được sủng và Vương gia tu thành chính quả, người tình của Vương gia hắc hóa hương tan ngọc nát, rõ ràng trước đó đã thổi phồng việc Vương gia rất yêu người tình