Thẩm Dao vừa nói vừa nhích lại gần Phó Đình Viễn, trong lòng thầm vui sướng.
Cô ta không ngờ Du Ân lại chủ động đệ đơn ly hôn, thậm chí lại làm mất mặt Phó Đình Viễn như vậy.
Từ lâu Thẩm Dao rất hối hận vì đã chia tay Phó Đình Viễn, lúc đó cô ta thực sự không muốn chia tay anh chút nào, Thẩm Dao cho rằng Phó Đình Viễn sẽ đợi cô ta, không ngờ anh quay đầu liền ngủ với Du Ân và cưới cô.
Lúc đó Thẩm Dao thiếu chút là phát điên.
Trong ba năm qua, Thẩm Dao không ngừng xúi Phó Thiến Thiến tìm ra lỗi của Du Ân, liên tục yêu cầu cô ta châm ngòi ly gián Phó Đình Viễn và Du Ân, làm cho Phó Đình Viễn ngày càng ghét Du Ân.
Thẩm Dao và Phó Đình Viễn đã quen nhau nhiều năm, cô ta biết rõ con người của Phó Đình Viễn cao ngạo đến mức nào, lần này Du Ân làm mất mặt Phó Đình Viễn trước nhiều người như vậy việc hai người ly hôn chắc chắn sẽ xảy ra.
Nếu Du Ân không đề cập đến chuyện ly hôn, cô ta sẽ tìm cách hợp lực với Phó Thiến Thiến để khiến họ ly hôn, giờ có vẻ như đến cả ông trời giúp đỡ cô ta, Thẩm Dao coi như được tiết kiệm sức lực đối phó với Du Ân.
Du Ân xuống sân khấu, Tô Ngưng đưa cô vào xe bảo mẫu rồi rời đi.
Vừa lên xe, Du Ân ngồi phịch xuống ghế,cô nhát gan sợ mình nhất thời lúng túng không dám đối mặt với Phó Đình Viễn.
Tô Ngưng ôm lấy cô an ủi: "Cục cưng, vừa rồi cậu rất soái."
Du Ân nói một cách yếu ớt "Thật sao?"
Tô Ngưng lấy điện thoại di động ra: "Thật là, mình đã quay lại cho cậu rồi."
Du Ân: "..."
Tô Ngưng vừa xem đoạn video vừa ghi lại mà hả hê: "Này, cậu biết không sắc mặt của chủ tịch Phó lúc đó đen thui, cả cuộc đời vinh quang của anh ta có lẽ chưa bao giờ có ngày mặt đen như đít nồi như vậy "
Ánh mắt Du Ân rơi vào khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông trong đoạn video, đáy lòng cuộn trào từng đợt đau đớn.
Đây là lần cuối cùng cô gặp anh, sau này nếu gặp lại, cô sẽ hoàn toàn coi