Phó Đình Viễn nhìn Tô Ngưng một lúc rồi lạnh mặt xoay người rời đi, Tô Ngưng buồn bực nhìn của người đàn ông, " phi, phi, phi" mắng vài tiếng, cái gì mà hữu duyên thiên lí năng tương ngộ??
Trong văn phòng,Chung Văn Thành ngập ngừng hỏi Du Ân: "Phó tổng vừa qua đây, cô có thấy không?"
Sở dĩ Chung Văn Thành hỏi câu này vì anh biết về mối quan hệ giữa Du Ân và Phó Đình Viễn trong quá khứ..
Du Ân điềm nhiên gật đầu: "Vâng."
Chung Văn Thành cân nhắc một lúc rồi nói, "Gần đây công ty có kế hoạch làm một bộ phim cổ trang.
Anh ấy vừa đến để ký hợp đồng với tôi.
"
Du Ân mỉm cười nhìn Chung Văn Thành "Cho nên anh không muốn tôi làm biên kịch của bộ phim này đúng không?"
Nếu không phải vì như vậy, Chung Văn Thành không cần phải nói cho cô biết lý do tại sao Phó Đình Viễn đến đây.
Chung Văn Thành cười nói: " Cô đã đoán được, thì tôi sẽ không lòng vòng nữa.
Nếu cô không muốn làm, tôi sẽ cho một biên kịch khác đến thay cô."
Chung Văn Thành nói thêm: "Nhưng cá nhân tôi cảm thấy cô rất hợp viết bộ này, đây là một bộ thể loại đại nữ chủ cổ trang.
Tính cách của cô trầm ổn, kinh nghiệm phong phú, những gì cô viết ra luôn có thể chạm đến sợi dây trong lòng mọi người, nếu cô làm tốt bộ phim này chắc chắn sẽ bùng nổ.
"
Du Ân cười nhẹ " Anh Chung, cảm ơn lời khen của anh.
Thật ra, nếu anh không nói những lời đó thì tôi vẫn sẽ nhận.
Công việc là công việc, tôi sẽ không để tình cảm cá nhân xen vào."
Phó Đình Viễn đối cô đã sớm đã là người xa lạ, cô không đến mức vì một cái người xa lạ mà từ bỏ một cơ hội gầy dựng sự nghiệp.
Mặc dù Du Ân đã viết một số bộ phim truyền hình trong những năm gần đây, nhưng cô chỉ có thể được coi là có