Lâm Ngọc Yên thức dậy với tâm trạng mệt mỏi, hôm qua đột ngột trở mặt với Phó Thần và cùng hắn xảy ra nhiều chuyện khiến cô không tài nào chợp mắt.
Cứ nghĩ đến anh trai vì hắn chịu khổ là cô lại đau lòng.
Vốn biết Phó Thần không phải người tốt nhưng hắn hạ tiện như vậy thật làm cô mở rộng tầm mắt.
Những tia nắng ban mai nhảy múa qua khung cửa sổ, tiếng chim hót ríu rít bên ngoài như bản giao hưởng, bầu trời trong xanh, cây cỏ tươi tốt, Lâm Ngọc Yên chợt thấy mình như chim trong lòng, cá trong chậu mất hết mọi tự do và không gian riêng tư.
Lâm Ngọc Yên nhìn khung cảnh bên ngoài, cô nhớ trước kia khi ở đây êm đềm biết bao nhiêu, từ khi cô quay lại với Phó Thần, mọi thứ đã bắt đầu biến đổi.
Nếu như hôm đó cô không cứu hắn, vẫn làm người xa lạ với hắn có lẽ anh trai cô đã được trả tự do từ lâu.
Nói rằng cô đến cầu xin hắn sẽ tha cho anh trai? Rõ ràng là lừa gạt, rõ ràng là hắn càng giam giữ anh trai lâu hơn.
Lâm Ngọc Yên ôm gối, cô cúi mặt xuống khóc nức nở, cô không phải người mau nước mắt nhưng từ đếm qua đến giờ cô lại không kiếm được nước mắt của mình, đôi mắt xinh đẹp của cô có lẽ đã sưng húp, Lâm Ngọc Yên cũng lười nhìn bản thân trong gương, hôm nay, ngày mai và nhiều ngày nữa, cô không muốn ra ngoài hay gặp Phó Thần nữa.
Nhưng mà, cô không muốn thì có thể toại nguyện sao?
"Ngọc Yên, tôi mua đồ ăn sáng rồi, em xuống nhà ăn đi, đêm qua em không ăn gì rồi!"
Giọng của Phó Thần bên ngoài vang lên, Lâm Ngọc Yên không muốn đếm xỉa đến hắn.
"Ngọc Yên, nếu em không ra, qua năm phút nữa tôi sẽ mở cửa vào đó!"
Đáp lại Phó Thần là sự im lặng, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, cả đêm hắn mất ngủ vì nghĩ đến chuyện xảy ra giữa hai người ngày hôm qua, hắn biết bản thân đã quá nóng nảy, hôm nay muốn giảng hòa với cô đồng thời giải thích chuyện của Lâm Đình Vũ.
Trên mạng nói nhường nhịn phụ nữ sẽ không thiệt thòi, hắn xem qua rồi quyết định làm theo.
"Ngọc Yên, em ra ngoài chúng ta nói chuyện của Lâm Đình Vũ được không?"
Phó Thần nói giọng nài nỉ.
Chưa bao giờ hắn xuống nước, hạ mình với ai, Lâm Ngọc Yên là người đầu tiên khiến hắn làm chuyện đó.
Xoảng!
Tiếng bình hoa vỡ vang lên trong phòng, Phó Thần cách một cánh cửa cũng nghe thấy, mày rậm của hắn nhíu lại, Lâm Ngọc Yên không làm bản thân bị thương đó chứ?
Cạch!
Quyết định mở cửa, Phó Thần dùng chìa khóa dự phòng tra vào ổ, cánh cửa được mở ra, bên trong ngoài trừ bình hoa bị vỡ trước cửa thì rất ngăn nắp, Lâm Ngọc Yên ngồi ở trên giường căm hận nhìn hắn.
Phó Thần không muốn để ý đến vẻ oán hận cùa Lâm Ngọc Yên, hắn tránh chỗ bình hoa vỡ đi thẳng đến giường, ngồi xuống một bên.
Chỉ một đêm không gặp sắc mặt cô tiều tụy đi nhiều, đôi mắt có sủng đỏ, chắc là đêm qua cô khóc cả đêm.
Phó Thần chợt thấy áy náy.
"Ngọc Yên, đừng giận nữa được không? Cùng tôi xuống lầu ăn sáng, em muốn gì tôi cũng sẽ chiều theo ý em."
Phó Thần đưa tay lau mấy giọt nước mắt còn đọng lại ở khóe mắt Lâm Ngọc Yên, cô hoàn toàn không có phản ứng gì, mặc kệ hắn làm gì, cô cũng im lặng nhìn chằm chằm hắn.
"Ngọc Yên, tôi sai rồi, hôm qua không nên nóng giận với em, tôi xin lỗi."
Phó Thần lại độc thoại.
"Em cùng tôi xuống nhà, tôi giải thích với em chuyện của Lâm Đình Vũ.
Tôi cam đoan sẽ không lừa gạt em."
"Ngọc Yên, đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không có thù sâu oán hận gì với em."
"Ngọc Yên, trước nay tôi chưa từng