"Xin chào phó thị trưởng!"
Viên cảnh sát tuần tra đứng nghiêm trang chào Lôi Kiêu.
Lời chào này của hắn không chỉ làm cho những người có mặc kinh ngạc mà Lâm Ngọc Yên cũng giật mình không kém.
Cô nhớ lúc trước Lôi Kiêu từng nói mình làm việc ở tòa thị chính nhưng không nói là làm gì, ngẫm nghĩ lại Lôi gia truyền từ đời này sang đời khác nếu không làm nghị viên thì là thị trưởng hoặc phó thị trưởng, Lôi Vân là nghị viên thì Lôi Kiêu làm sao có thể là một nhân viên trong tòa thị chính bình thường.
Bởi vì muốn có khoảng cách bới Lôi Kiêu nên cô chưa từng có suy nghĩ sâu xa.
"Xin chào, các anh cứ làm việc của mình đi, tôi đưa bạn tôi về trước, mặc dù tôi và cô ấy là nhân chứng nhưng sẽ cho các anh lời khai sao."
Lôi Kiêu nói rồi liền bước lại gần Lâm Ngọc Yên muốn bế cô lên.
Lâm Ngọc Yên theo phản xạ né tránh khiến Lôi Kiêu hơi bất ngờ.
Lẽ nào thân phận của hắn làm cô sợ rồi sao?
"Đừng sợ, tôi đưa cô về!"
Lôi Kiêu dịu dàng trấn an Lâm Ngọc Yên sau đó nhân lúc cô buông lõng phòng bị vội bế cô lên.
"A, phó thị trưởng..."
"Gọi tên tôi, tôi không thích cô gọi tôi xa lạ như vậy."
Lôi Kiêu ngắt lời của Lâm Ngọc Yên.
Hắn bế cô đến chỗ đậu xe của mình ở trước nhà hàng.
Nhà hàng vốn không có chỗ đậu xe nên khách đến sẽ được bảo vệ lái xe đi chỗ khác để đậu, khi nào khách ra thì bảo vệ sẽ lấy xe thay khách, xe của Lôi Kiêu đậu trước nhà hàng khá lâu, cản trở không ít xe khác nhưng vì có biển số xe của chính phủ nên không ai dám có ý kiến.
"Anh Lôi, giày của anh..."
"Cô cứ mang đi, da chân tôi rất dày, khôbg dễ bị mặt đường làm trầy xước đâu."
"Nhưng mà như vậy không tốt lắm..."
Lâm Ngọc Yên để ý thấy có mấy cảnh sát cứ nhìn ngó chân của Lôi Kiêu, để hắn đi chân trần không thích hợp lắm, dù sao hắn cũng là phó thị trưởng, bộ dạng nhếch nhác sẽ dễ trở thành trò cười ở chính phủ.
"Không ai dám bàn tán đâu.
Tôi rất vui vì cô lo lắng cho tôi."
Lôi Kiêu mỉm cười, cài xong dây an toàn cho Lâm Ngọc Yên, hắn vòng qua bên kia mở cửa xe phía ghế lái rồi vào trong, chiếc xe thể thao khởi động rồi lao đi trong gió.
"Nhà cô ở đâu?"
Lôi Kiêu vừa lái xe vừa hỏi.
Hắn không thân với Lâm gia nên chỉ biết Lâm gia sống ở nơi yên tĩnh của ngoại ô thành phố.
"Nhà tôi ở đèo Hoa, anh cứ chạy đến hết con đèo sẽ tới."
Lâm Ngọc Yên thành thật trả lời, đến lúc này cô không để Lôi Kiêu đưa về nhà cũng không được.
Lâm gia tổ trạch ở trên núi là điều ai ai cũng biết, vì cách biệt với thành phố nên Lâm gia trong mắt mọi người ở thành phố Hoa giống như một gia tộc ở ẩn.
Lôi Kiêu "ừ" một tiếng, hắn tiếp tục lái xe ra khỏi ngoại ô.
Ban đêm ở ngoại ô không có đèn đường, đường đi rất tối tăm mù mịt, hai bên đường là cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng sói tru rùng rợn, Lôi Kiêu không thể nào tưởng tượng một cô gái như Lâm Ngọc Yên lại dám đi về một mình mỗi ngày, nếu như gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao?
"Mỗi ngày anh tôi đều đến đón tôi."
Lâm Ngọc Yên như nhìn thấu được suy nghĩ của Lôi Kiêu nên giải thích.
Lâm Ngọc Yên có thể hiểu hắn đang cảm thấy thế nào