Ngôn Cảnh Huyên thút thít làm cho La Linh Lan trợn mắt há miệng kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng là cô gái này hiên ngang bắt bẻ cô ta từng câu từng chữ, vậy mà vừa thấy Diệp Quân Vũ thì vội vàng trở mặt như lật sách.
Còn ăn không nói có nữa chứ?
Diệp Quân Vũ ghét nhất người khác lộng quyền, càng ghét người khác dựa vào quan hệ với hắn bắt nạt người khác.
Huống gì người bị ức hiếp là vợ của hắn.
Dù cả hai không có tình cảm nhưng hắn tuyệt đối không để Ngôn Cảnh Huyên chịu thiệt.
Từ lúc hắn đến là La Linh Lan biết phen này cô ta tiêu rồi.
Nhưng cho dù có là vậy cô ta cũng phải kéo Ngôn Cảnh Huyên xuống nước.
La Linh Lan hít một hơi lấy lại bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Quân Vũ nói:
"Tổng giám đốc, nếu tôi nói là tôi không hề làm những chuyện giống phu nhân vừa nói liệu anh có tin không?"
Cô ta cũng muốn thử dùng mỹ nhân kế.
So với Ngôn Cảnh Huyên, cô ta tự tin là mình không thua không kém.
"Chồng à, anh tin cô ta hả?"
Ngôn Cảnh Huyên nấc nghẹn.
Diệp Quân Vũ im lặng không đáp, hắn nhìn La Linh Lan rồi lại nhìn sang Ngôn Cảnh Huyên, tuy rằng cả hai đều đang diễn nhưng cô vợ trên danh nghĩa này của hắn vẫn nhìn thuận mắt hơn.
"Tổng giám đốc, tôi thừa nhận là mình gây khó dễ cho phu nhân, nhưng đó là do phu nhân không biết suy nghĩ.
Rõ ràng cô ấy đã biết anh đang họp nhưng vẫn cố gặp, tôi đã nhắn lại với lễ tân bảo phu nhân về đi, tuy nhiên cô ấy chọn ngồi đợi ở đại sảnh.
Cái này không phải đang muốn nói với tất cả mọi người anh đối xử không tốt với cô ấy sao? Tôi chỉ là vì nghĩ cho anh mới làm thế!"
La Linh Lan nói đến hợp tình hợp lý.
Ngôn Cảnh Huyên khẽ cười, hoá ra cô thư ký trước mặt định đung mỹ nhân kế lấy lòng thương hại của chồng cô, cô ta không ngại nói cô vô tri, không biết nghĩ thì cô sẽ làm cho cô ta thấy, dù cô có ngốc nghếch, Diệp Quân Vũ vẫn đứng về phía cô.
Ngôn Cảnh Huyên lại bắt đầu nấc nghẹn: "Em biết anh họp nên lúc đến đây chỉ dám nhắn tin cho anh.
Em tìm trợ lý của anh là không muốn làm phiền anh.
Vậy mà cô ấy lại ra sức đuổi em.
Em không đi còn định kêu bảo vệ lôi em ra ngoài nữa.
Rõ ràng là cô ấy không tôn trọng em mà giờ còn đổ lỗi cho em nữa.
Chồng à, không lẽ trong mắt người khác, em không có địa vị khi làm vợ anh sao?"
"Tổng giám đốc, tôi thật sự không..."
La Linh Lan muốn phản biện nhưng lời còn chưa kịp nói đã phải nuốt trở lại vào bụng, vì bắt gặp ánh mắt như muốn giết người của Diệp Quân Vũ.
Lần này, cô ta không xong thật rồi!
"Tôi thật sự không có xem thường phu nhân.
Tôi chỉ nghĩ cho phu nhân và anh thôi!"
La Linh Lan cứng miệng đến cùng.
"Trợ lý La có tâm quá nhỉ? Mở miệng ra là nghĩ cho tổng giám đốc thế này, thế kia.
Vậy mà lại đuổi phu nhân hết lần này đến lần khác.
Nếu phu nhân không cứng rắn chắc là bị cô nuốt trọng từ lâu."
Lễ tân lên tiếng mỉa mai.
Ngay sau đó là một vài tiếng nói đồng tình với những gì cô lễ tân mới nói, La Linh Lan nhìn mấy người xung quanh đang làm phản, không đứng về phía mình nghiến răng.
Chuyện này cô ta phải là nữ chính đáng thương bị nữ phụ độc ác ức hiếp.
"Tôi không có, oan ức cho tôi quá! Tổng giám đốc, anh làm ơn tin tôi đi!"
Ngôn Cảnh Huyên nhìn bộ dạng nữ chính đang bị đổ oan của La Linh Lan phì cười, có phải cô ta xem phim tình cảm nhiều quá nên đang ảo tưởng mình là nữ chính đang bị nữ phụ là cô bắt nạt không? Ừm...!Cô ta diễn cũng giống lắm!
Ngôn Cảnh Huyên ngân ngấn nước mắt ngẩng đầu đối diện Diệp Quân Vũ, so về diễn xuất thì cô ta còn kém lắm!
"Chồng à..."
Ngôn Cảnh Huyên nỉ non.
"Đủ rồi! Dừng ở đây được rồi!"
Diệp Quân Vũ lạnh nhạt đẩy Ngôn Cảnh Huyên ra khiến La Linh Lan vui mừng mở cờ trong bụng.
"Chồng...?"
"Ngoan, đừng khóc nữa.
Chờ tôi một chút được không?"
Diệp Quân Vũ ôn hoà xoa đầu Ngôn Cảnh Huyên.
Cứ nhìn bộ dạng yếu đuối, nhu tình mãi hân sẽ đánh mất lý trí của mình mất.
Từ lần đầu tiên thấy cô diễn xuất, hắn đã tự hỏi cô diễn giỏi như vậy tại sao mãi không lên được tuyên