Dùng Diệp Quân Vũ để doạ dẫm người khác là một chiêu hữu hiệu.
Sau khi tất cả khách mời trong bữa tiệc về phòng mình, Diệp Quân Vũ và Nhan Hồng Quang chia nhau lấy lời khai của từng người, số lượng khách mời đến gần ba mươi người nên mất rất nhiều thời gian.
Ngôn Cảnh Huyên ngồi ở đại sảnh xem xét ảnh chụp hiện trường và các chứng cứ.
Ngoài các mảnh vỡ của chùm đèn thì còn có viên đạn được tìm thấy trên vách tường, một cái khăn tay bên trên có vết cháy xém và thuốc súng, dấu vết dạ quang trên móc treo đèn và hình nốt nhạc trên sàn nhà nơi Quý Khởi Phong bất tỉnh.
Theo kinh nghiệm từng xem truyện trinh thám của Ngôn Cảnh Huyên, mấy thứ này làm cô liên tưởng đến một vụ án mà cô từng xem trong truyện, cụ thể khăn tay dùng để phủ lên cây súng để lúc bắn không bị thuốc súng ám vào người, sơn dạ quang trên chùm đèn là để xác định mục tiêu và nốt nhạc là ám chỉ hung thủ.
Bữa tiệc ngoài diễn viên và đạo diễn còn có mấy ca sĩ, nhạc sĩ.
Với cự ly xa vẫn bắn trúng trong bóng tối thì người này sử dụng súng rất giỏi.
Thậm chí có thể từng đạt được danh hiệu nào đó trong các cuộc thi liên quan đến súng đạn.
Ngôn Cảnh Huyên lên mạng điều tra, có bốn người từng công khai khả năng bắn súng của mình đều là các diễn viên nổi tiếng cũng có mặt trong bữa tiệc, ngoài ra còn có ba ca sĩ cũng liên quan đến súng, một trong ba người đó chính là Lương Minh Châu.
Dựa theo manh mối ban đầu, Lương Minh Châu đang là người đáng nghi nhất.
Tuy nhiên cô ta và Quý Khởi Phong không có bất cứ quan hệ hay mâu thuẫn gì với nhau.
Những người còn lại cũng vậy.
Ở trong giới ai ai cũng biết Quý Khởi Phong có danh tiếng tốt nên việc này chỉ có thể do ghen ghét cá nhân mà ra.
Mà đối với những người tài, việc bị ghen ghét không phải chuyện gì mới lạ.
"Là cô đúng không? Cô cố tình gây chuyện để mọi người tập trung vào mình tạo cơ hội cho hung thủ ra tay phải không?"
Lục Sương Mai gặng hỏi.
Cô ta không trở về phòng mà ở lại phòng khách, ngồi đối diện Ngôn Cảnh Huyên để canh chừng.
"Cô ghét tôi đến điên rồi à? Chuyện vô lý như vậy mà cũng nghĩ ra được nữa hả?"
Ngôn Cảnh Huyên xem thường nói.
"Con người cô có chuyện gì mà không dám làm? Ngay cả việc giành chồng chưa cưới của chị mình còn làm được nữa mà.
Giết người thì có là gì chứ?"
Ban nãy trước lúc về phòng, Ngôn Cảnh Vân đã nói với cô ta nguyên nhân vì sao ả không muốn cưới Diệp Quân Vũ, sau khi nghe xong, Lục Sương Mai càng căm ghét Ngôn Cảnh Huyên.
"Xem ra Ngôn Cảnh Vân thành công tẩy não cô rồi.
Quả nhiên người ngu xuẩn dễ bị thao túng."
Ngôn Cảnh Huyên tiếp tục mỉa mai.
"Cô dám sỉ nhục tôi?"
Lục Sương Mai nghiến răng.
"Sự thật rành rành cần gì tôi phải sỉ nhục cô chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên cười cợt.
Lục Sương Mai siết chặt tay lại, cô ta căm hận nhìn người trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Leo lên được vị trí bà Diệp nên bây giờ trong mắt cô ta không còn xem ai có trọng lượng nữa.
"Muốn giết tôi à? Cô có gan đó không?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Tiện nhân!"
Lục Sương Mai lao đến định đánh Ngôn Cảnh Huyên cho hả giận, tuy nhiên ý đồ của cô ta không thể thực hiện khi Ngôn Cảnh Huyên đã chặn tay cô ta đồng thời cũng dùng lực đẩy Lục Sương Mai ngã ra đất.
Vị trí Lục Sương Mai ngã vừa khéo gần với vị trí đèn chùm đã rơi xuống, cho nên xung quanh vẫn còn mấy mảnh thủy tinh.
"Nếu cô còn làm loạn nữa thì không chỉ là một lần ngã này thôi đâu!"
Ngôn Cảnh Huyên ngồi xổm xuống cảnh cáo.
Đây là lần thứ hai cô dùng thái độ này nói chuyện với Lục Sương Mai.
Lần trước là ở văn phòng của Hạ Ngữ Tâm.
"Cô chờ đó cho tôi!"
Lục Sương Mai la hét.
Sau đó, cô ta đứng dậy đi về phòng, đóng sầm cửa lại.
Âm thanh