Khi Tố Cầm phát hiện bản thân nói hớ thì đã quá muộn, bà cụ Diệp nhìn chằm chằm bà ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sớm biết bà cả có dã tâm không nhỏ, nhưng sẵn sàng tiếp tay với con gái để làm chuyện hãm hại người khác thì bà ta đã đi quá giới hạn của mình rồi.
Xem ra đã đến lúc nhà họ Diệp phải đổi nữ chủ nhân.
"Ồ, vậy ra nếu chị biết thì có phải sẽ hãm hại luôn con trai của em không? Chị cả, em biết chị luôn ganh ghét Quân Vũ nổi trội, nhưng nó có được thành tựu cũng do nổ lực mà thành.
Bản thân chị và hai đứa con của chị không cố gắng phấn đấu, lại đi hại hết người này đến người khác thì có gì hay chứ? Chị không thấy có lỗi với lương tâm của mình sao?"
Lý Nghê Thường tiếp tục chất vấn.
Bà đã nghe thấy điều muốn nghe nhất, chuyện cần làm kế tiếp là ép bà cả xuống đài, bỏ trống vị trí vợ lớn.
"Chị không làm gì cả, em đừng vu oan cho chị!"
Tố Cầm phản bác.
"Vu oan cho chị hả? Lời vừa rồi của chị ai cũng nghe thấy, chị còn nói mình bị oan sao?"
Lý Nghê Thường cười hỏi.
"Chị..."
Tố Cầm không biết phải phản bác thế nào.
Bà nhìn sang chỗ bà cụ Diệp đang tức giận, lại nhìn mấy người đang có mặt chứng kiến sự việc, bà ta biết phen này cả nhà bà ta chết chắc rồi.
"Má ba, gài bẫy em dâu là chuyện do một mình con làm, má đừng ghép tội cho mẹ con!"
Diệp Thanh Y lạnh nhạt lên tiếng.
Cho dù ra sao thì cô ta cũng phải vảo vệ mẹ mình trước mẹ con bà ba và bà nội.
Chuyện đến nước này chỉ trách cô ta quá xem thường Ngôn Cảnh Huyên.
"Có ghép tội hay không, mẹ con hai người tự biết.
Cô cả, tại sao cô lại hại con dâu tôi? Bây giờ con dâu tôi đang ở đâu?"
Lý Nghê Thường lạnh mặt.
"Vì con muốn cô ta bị nhà họ Diệp đuổi đi, muốn thằng ranh này không dựa vào nhà họ Ngôn tác oai tác quái."
Nghe câu này của Diệp Thanh Y, người nãy giờ im lặng là Diệp Quân Vũ bật cười: "Tôi mà cần phải nhờ vào nhà họ Ngôn giúp đỡ hả? Chị cả, có phải đầu óc chị có vấn đề rồi không?"
"Tôi nói không đúng sao?"
Diệp Thanh Y gân cổ cãi lại.
"Trước lúc kết hôn, một tay tôi đã có thể dựng giang sơn rồi.
Tôi cần phải nhờ vào người khác khi nào vậy?"
"Cái đó...!Cậu lúc nào cũng cần dựa vào người khác!"
Diệp Thanh Y cãi cố.
"Chị cả, lần sau nói chuyện nên dùng não suy nghĩ rồi hẵng nói.
Tôi không quan tâm chị hãm hại người khác, nhưng nếu chị tiếp tục nhắm vào vợ tôi thì đừng trách tôi không nương tay với chị.
Lần này may mắn cho chị là vợ tôi thoát được nên tôi sẽ không truy cứu, tuy nhiên bố và bà nội có xử lý chị hay không thì tôi không dám đảm bảo đâu.
Vì dù sao bố và bà vẫn phải cho tôi một cậu trả lời thoả đáng!" Diệp Quân Vũ đứng lên, đi đến gần Diệp Thiên Sinh lấy lại máy tính: "Vợ tôi đang