"Anh, chị dâu, hai người cãi nhau à?"
Diệp Thiên Ý ngồi ở ghế đối diện bàn ăn liên tục nhìn hai người tò mò hỏi.
Bình thường Diệp Quân Vũ và Ngôn Cảnh Huyên hay nói chuyện rôm rả trong khi ăn, nếu không nói về nhà họ Diệp thì cũng là nói về nhà họ Ngôn, rồi công việc của cả hai...!Mỗi khi ăn, phòng ăn đều nhộn nhịp.
Vậy mà hôm nay suốt cả buổi, hai người họ chẳng ai nói với ai câu nào, bầu không khí cứ tĩnh lặng đến mức nghẹt thở.
"Không có, chị và anh ấy có cãi nhau gì đâu chứ?"
Ngôn Cảnh Huyên ngẩng đầu cười đáp.
Thật ra bản thân cô cũng không biết mình đã làm gì chọc hắn giận dỗi, rõ ràng là sau khi nói chuyện ở văn phòng xong thì tâm trạng của hắn xấu đi, cứ u ám cả ngày như mưa giông sắp đến.
"Không cãi nhau mà hai người lại không nói với nhau câu nào? Bình thường đâu có như vậy?"
Diệp Thiên Ý không tin.
"Thật mà, chị và anh vẫn như mọi ngày mà, anh nói có đúng không chồng yêu?"
Ngôn Cảnh Huyên vừa nói vừa ôm lấy cánh tay của Diệp Quân Vũ để chứng minh.
Tuy nhiên, có vẻ như hắn không muốn hợp tác với cô cho lắm.
"Lúc ăn đừng có ôm ôm ấp ấp!"
Diệp Quân Vũ giằng tay ra khỏi tay của Ngôn Cảnh Huyên, bực dọc.
Thái độ rõ ràng đang không vui và giận lẫy.
"Anh, anh giận chị dâu chuyện gì à?"
Diệp Thiên Ý lại hỏi.
"Không giận chuyện gì cả! Em cũng mau ăn đi.
Thức ăn nhiều như vậy còn chưa đủ để lấp miệng em lại hả?"
Diệp Quân Vũ cau mày lạnh giọng.
Bị quát nạt, Diệp Thiên ý thức thời ngậm miệng, xem ra là anh trai của cô đang cáu kỉnh với chị dâu điều gì đó, nhưng mà có vẻ như chị dâu không mình đã làm gì sai thì phải.
Quan sát vẻ mặt ngớ ngẩn của Ngôn Cảnh Huyên nãy giờ, đột nhiên cô lại cảm thấy anh trai và chị dâu giống như hoán đổi giới tính với nhau vậy.
"Anh giận em thì cứ nhắm vào em, trút giận lên em gái làm gì? Nhưng mà thật sự là em không biết mình đã làm gì anh để anh giận nữa đó?"
Ngôn Cảnh Huyên u sầu lên tiếng.
"Không biết thì không cần phải biết nữa.
Tôi no rồi, Hà quản gia, bảo Kỳ Nam mang tài liệu cần giải quyết của Diệp Thị đến đây, tối nay tôi sẽ xem hết chúng!"
Diệp Quân Vũ nói xong liền bỏ lên phòng sách, Diệp Thiên Ý và Ngôn Cảnh Huyên ngơ ngẩn nhìn nhau, từ khi có nhận thức đến giờ, Diệp Thiên Ý chưa từng thấy anh trai tức giận ra mặt, hẳn là lần này chuyện chị dâu đã làm không phải chuyện nhỏ đâu.
Chỉ có điều ngay cả bản thân của chị dâu còn chẳng nhận ra thì có chút...
Ây, anh trai cô cũng có phải mấy cô gái mười tám đôi mươi đâu mà cứ giấu trong lòng rồi cứ đòi đối phương phải biết là đang giận dỗi chuyện gì.
Từ lúc nào mà Diệp Quân Vũ lại có tính tình thiếu nữ vậy chứ?
"Chị dâu, chị không định đi dỗ anh trai em hả?"
Diệp Thiên Ý áy ngại nhìn Ngôn Cảnh Huyên thấp giọng.
"Chị không biết mình đã làm gì sai thì dỗ anh trai em kiểu gì? Nếu anh ta nói ra thì chị còn biết để xử lý, còn đằng này...!Chị không rỗi hơi đi năn nỉ người tức giận vô cớ đâu!"
"Nhưng chị