"Hôm nay vất vả cho em rồi nhỉ?"
Diệp Quân Vũ giúp Ngôn Cảnh Huyên xoa bóp vai, công việc này hắn bắt đầu làm trong chuyến du lịch, mỗi ngày để giúp cô thư giãn, hắn không ngại hạ thấp bản thân xuống mấy bậc.
"Cũng không vất vả lắm, dù sao Thiên Ý cũng gọi tôi là chị dâu, tôi có thể nể mặt hai tiếng chị dâu này, tận sức giúp cô ấy."
Ngôn Cảnh Huyên cười đáp.
Tình cảm giữa cô và Diệp Quân Vũ tăng lên không ít, tuy rằng cô vẫn chưa chấp nhận việc ở bên hắn mãi mãi, nhưng đây chỉ còn là vấn đề thời gian.
Khi kẻ chủ mưu phía sau lộ diện khép lại vụ hoả hoạn cô nhi viện, thì cô sẽ đồng ý với lời tỏ tình của hắn.
"Chúng ta là người một nhà, đừng nói nể mặt hay không.
Thiên Ý cũng rất đáng thương."
"Đúng vậy, cô ấy vì tình yêu đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, sau đó lại mất đi tình yêu, mất hết tất cả.
Đi làm còn bị Thẩm Nguyệt ức hiếp, anh không thấy bộ dạng của Thiên Ý lúc đó đâu, bị Thẩm Nguyệt ghì đầu xuống đất ăn cơm bị rơi đó!"
Nhờ lại chuyện này, Ngôn Cảnh Huyên rất phẫn nộ, đối với lời giải thích của Thẩm Nguyệt, cô vẫn không tin.
"Cô ta cho rằng tôi sẽ không dám đối đầu với nhà họ Lương.
Nhưng cô ta lại quên mất làm sao tôi có thể leo lên vị trí như hôm nay.
Ngoại trừ mẹ tôi và Thiên Ý chỉ cần khiến tôi chướng mắt thì tôi đều cho họ biến mất." Diệp Quân Vũ bổ sung: "Bây giờ giới hạn của tôi còn có em nữa."
"Được anh đánh giá cao như vậy, tôi có nên vui không đây?"
Ngôn Cảnh Huyên cười hỏi.
"Nên chứ, vì ít nhất em cũng là người quan trọng với tôi!" Diệp Quân Vũ dừng lại một chút: "Còn em thì sao? Em có cảm thấy tôi là người quan trọng với em không?"
"Có chứ! Bây giờ anh là người thân duy nhất của tôi mà, chồng yêu!"
Ngôn Cảnh Huyên không suy nghĩ trả lời.
"Gọi chồng ngọt như vậy, khi nào em mới mở lòng với tôi? Thật ra tôi có thể đợi, nhưng tôi già rồi, sợ mình không thể đợi đến lúc em chấp nhận, vậy thì khi xuống mồ tôi sẽ hối tiếc lắm!"
Diệp Quân Vũ nửa đùa nửa thật.
"Tôi nghĩ sẽ không lâu nữa đâu.
Chồng ơi, đến lúc đó anh phải đối xử với tôi tử tế đó!"
"Tôi vẫn luôn đối xử tử tế với em mà?"
"Lúc trước không có nha.
Chỉ là bây giờ mới có!"
Nói đến chuyện lúc trước, Ngôn Cảnh Huyên vẫn nhớ như in hình ảnh Diệp Quân Vũ ngạo nghễ ngồi chễm chệ trên sofa đưa cho cô hợp đồng hôn nhân và giấy thoả thuận ly hôn.
Tuy chỉ mới qua mấy tháng mà Ngôn Cảnh Huyên ngẫm tưởng đã qua rất nhiều năm.
Lúc đó có ai ngờ được Diệp Quân Vũ sẽ thật lòng với cô đâu chứ?
"Lúc trước em cũng đâu thật lòng muốn ở bên tôi! Khi ấy chúng ta là quan hệ đôi bên hợp tác."
"Đúng vậy, lúc đó tôi không chỉ lợi dụng anh thoát ly nhà họ Ngôn, còn muốn kiếm một khoảng hời từ anh nữa cơ." Ngôn Cảnh Huyên xoay người vươn tay ôm cô Diệp Quân Vũ tươi cười nói tiếp: "Thật ra khi gả cho anh, tôi cũng sợ bị anh giết lắm, nhà họ Diệp có bao nhiêu tin đồn đáng sợ anh cũng biết mà,mà tôi lại là người nhát gan sợ chết lắm!"
"Tin đồ về con dâu nhà họ Diệp thật ra cũng không phải là lời