Edit : Củ Cải Ngâm Đường
--------------------------------------
Tạ Ninh bên này đang gặm hai cái táo tây thì bỗng nhiên phát hiện Nguyên Trạm không ăn lê, hơn nữa vẫn luôn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn cậu.
Tạ Ninh không tự chủ dừng động tác lại nhìn Nguyên Trạm một cái.
Hai mắt nhìn nhau, Nguyên Trạm lập tức liền nhíu nhíu mày, nói: "Cái gì?"
Tạ Ninh chần chờ hai giây, cúi đầu, đem táo tây 'Xoạt xoạt' bẻ thành hai nửa, sau đó đem một nửa mình chưa gặm đưa qua.
Nguyên Trạm cứ như vậy trơ mắt mà nhìn Tạ Ninh tay không đem táo tây bẻ thành hai nửa, trong lúc nhất thời một khuôn mặt vặn vẹo.
Cuối cùng, Nguyên Trạm ghét bỏ nghiêng đầu đi: "Không ăn."
Tạ Ninh nhún nhún vai, chả thèm quan tâm hắn, liền đem kia một nửa táo tây thả lại mâm đựng trái cây, sau đó ngồi nhai táo rột rột.
Nguyên Trạm nghiêng đầu đi nhìn cửa sổ, rèm cửa sổ hơi vung lên, phía dưới chính là khoảnh vườn xanh hóa có không ít người lui tới.
Nhưng mà trong đầu Nguyên Trạm lúc này chỉ toàn hình ảnh Tạ Ninh nhai táo và âm thanh rột rột...
Đợi mãi Tạ Ninh mới ăn xong táo tây, Nguyên Trạm cố nhịn buồn bực ám chỉ nói: "Kiểm tra sức khỏe nhanh như vậy?"
Tạ Ninh tiện tay ném bỏ cùi táo, rút ra giấy ăn xoa xoa tay, nói: "À, đâu có đâu, nhiều người quá, tôi làm biếng xếp hàng á mà."
Nguyên Trạm: "Ồ."
Nhìn biểu tình Nguyên Trạm, Tạ Ninh cảm thấy hắn là muốn đuổi mình đi, nhưng mà Tạ Ninh mình còn có lời muốn nói, vì vậy suy tư một chút, Tạ Ninh nói: "Đúng rồi, có chuyện muốn nói trước với anh một tiếng."
Nguyên Trạm nhất thời sinh ra một chút dự cảm không tốt, cau mày nói: "Chuyện gì?"
"Ba ba dự định để tôi đi theo đoàn để học tập một chút, tôi đồng ý rồi."
"Cái gì???" Nguyên Trạm thiếu chút nữa trực tiếp từ trên giường bệnh nhảy dựng lên, nhưng mà hắn còn đau đầu cũng chỉ có thể siết một bên nắm đấm nỗ lực cố nén, thấp giọng cả giận nói: "Cậu không từ chối?
Tạ Ninh vội vã vung vung tay, đưa tay ém kỹ chăn cho Nguyên Trạm, nói: "Anh đừng vội, hãy nghe tôi nói hết đã."
Nguyên Trạm:...
"Tôi cùng ba ba nói chuyện, lúc đó sẽ ở cùng với nhân viên công tác, sẽ không cùng chỗ với anh, cho nên anh yên tâm đi. Tôi sẽ không chạy đến gây chướng mắt anh, tự chuốc nhục nhã."
Nguyên Trạm trong ánh mắt mang theo vài phần hoài nghi nói: "Thật sự?"
Tạ Ninh gật gật đầu: "Thật sự."
Nguyên Trạm nghe vậy, lẳng lặng nhìn Tạ Ninh một giây, liền suy tư một hồi, cuối cùng cũng là cảm thấy được bản thân hắn không có cách nào cùng Tạ tổng đối nghịch, liền lạnh lùng nói: "Cậu tốt nhất là đến đoàn phim vì học tập, nếu xảy ra chuyện gì tôi sẽ không gánh vác cho cậu." ( Chồng con như cái =_=.... À mà thôi)
"OK, OK~" Tạ Ninh vội vã cười nói, "Hai chúng ta không can thiệp chuyện của nhau, đó chính là tốt nhất."
Nguyên Trạm không nghĩ tới Tạ Ninh sẽ nói ra câu 'Không can thiệp chuyện của nhau', trong lúc nhất thời lời xoi mói định thốt ra cũng kẹt lại trong cổ họng.
Nguyên Trạm có chút áy náy nhỏ, cuối cùng cứng rắn nói: "Chỉ hy vọng như thế."
Tạ Ninh nhìn thấy bộ dạng này của Nguyên Trạm, vừa buồn cười, lại có chút tiếc hận —— nói thật, Nguyên Trạm lúc sinh bệnh, thoạt nhìn có thể so với hiện tại đáng yêu hơn nhiều.
Suy nghĩ một chút, Tạ Ninh nói: "Nhưng mà nếu anh không muốn tôi ở lại đây tôi sẽ gọi người đến chăm sóc anh."
Nguyên Trạm nghe thế, lập tức nói: "Tôi gọi trợ lý đến, không cần cậu phí tâm."
"Ồ."
Nói thật, Tạ Ninh vẫn có chút thất vọng, cậu thật ra đang nghĩ, trải qua chuyện ngày hôm nay, Nguyên Trạm dù sao cũng nên đối với cậu thay đổi một chút, ít nhất đối xử với cậu như người bình thường ?
Cũng không nghĩ đến, vẫn là không được.
Nghĩ tới đây, Tạ Ninh bỗng nhiên nói: "Anh vẫn ghét tôi như vậy sao ?"
Nguyên Trạm đột nhiên sững sờ.
Tạ Ninh nhìn thấy Nguyên Trạm bộ dạng này, lông mày không khỏi hơi nhíu nhíu, liền yên lặng ôm cánh tay, chờ Nguyên Trạm đáp lời.
Tạ Ninh vốn đang cảm thấy Nguyên Trạm ưu tú, chỉ là bị nguyên thân Tạ Ninh hãm hại mới biến thành như vậy, nếu như mình đối xử tốt với anh ta, có lẽ có thể tẩy trắng ba phần —— làm người phải lưu lại đường lui, ngày sau gặp lại còn vui vẻ.
Nếu Nguyên Trạm như một hòn đá không có trái tim , vậy thì cậu cũng lười đi tìm buồn bực. Dừng tổn thương kịp thời ?
Nguyên Trạm cũng không ngờ Tạ Ninh hỏi mình như thế, trước đây Tạ Ninh căn bản cũng không dám nhìn thẳng vào hắn mà cùng nói chuyện như vậy.
Thậm chí trước đây câu nói mà Tạ Ninh nói nhiều nhất là "Xin anh đừng ghét em", cũng không như bây giờ ngữ khí hỏi hắn mang theo sự bình tĩnh và một chút lười nhác—— anh vẫn ghét tôi như vậy sao ?
Phảng phất nếu như Nguyên Trạm đáp một tiếng "Đúng", một giây sau Tạ Ninh thật sự sẽ hất tay rời đi, một đao cắt đứt.
Có thể... Chán ghét ?
Vấn đề này Nguyên Trạm tựa hồ chưa từng chân chính tự hỏi bản thân.
Hắn vẫn luôn hành động theo bản năng, là chán ghét.
Nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, tựa hồ so với ghét thì là hận nhiều hơn, bất đắc dĩ, phẫn nộ cùng không cam lòng, nhiều loại tâm tình pha trộn cùng nhau hợp lại kết quả, gần đây, tựa hồ lại thêm một chút chút nghi hoặc, thậm chí còn... Hiếu kỳ cùng thư thích?
Suy nghĩ đến đây, Nguyên Trạm hơi chấn động một cái, cảm thấy tình cảm của mình đối với Tạ Ninh có thay đổi, chính hắn cũng khó có thể tiếp nhận.
Đọc truyện trên các trang Reup là đang hạ thấp uy tín của bạn, xin hãy ủng hộ chủ nhà.
Cho nên cuối cùng Nguyên Trạm nhắm chặt mắt lại, che giấu tâm tình trong đôi mắt.
Lần nữa mở mắt ra,ánh mắt Nguyên Trạm nặng nề, tiếp theo liền ngẩng đầu nhìn Tạ Ninh liếc mắt một cái, cười lạnh nói: "Cậu hỏi cái này làm cái gì?"
Trong giọng hắn có một tia khinh bỉ và ác liệt mà Tạ Ninh có thể nhìn ra.
Những lời này vào tai của Tạ Ninh, đơn giản chẳng khác nào —— cậu khoogn có tư cách hỏi vấn đề này.
Vì vậy Tạ Ninh dửng dưng như không có gì mà nhún nhún vai, cười nói: "Vậy được, tôi đã biết rồi ~ "
Biết mình cần phải đúng lúc dừng tìm tổn thương ——cái tính xấu này của Nguyên Trạm, cũng không phải do Tạ Ninh trước đây tạo nên mà do trời sinh tính xấu như