Điện thoại bên kia dừng lại môt hồi, sau đó từ điện thoại truyền đến âm thanh trầm thầm lạnh như băng: “Cô và mẹ tôi đã nói chuyện ly hôn?”
“Tôi không có nói.”
“Vậy tạm thời cô không cần nói gì cả. Sau bữa tiệc tối mai, cô với tôi cùng nhau tham dự. Ngày đó tôi sẽ công bố chuyện ly hôn với mọi người.”
“Được.”
Nghe được Thẩm Mục Thâm nói muốn tuyên bố chuyện ly hôn, Tề Duyệt thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi cúp điện thoại, Tống thư ký không hiểu hỏi: “Ông chủ, người như Tề tiểu thư vừa xinh đẹp, ôn nhu thân thiện, lại còn là người vợ hiền. Người như vậy ngài không thích thì thích kiểu người gì?”
Đẹp?
Ôn nhu thân thiện?
Thẩm Mục Thâm đem điện thoại để lại trong túi, giương mắt nhìn về phía Tống thư ký, nhíu mày.
“Thế nào? Tống thư ký muốn theo đuổi cô ta?”
Tống thư ký sửng sốt một chút, phản ứng lại điên cuồng lắc đầu: “Không không không. Tôi nửa điểm ý tưởng cũng không có!”
Thẩm Mục Thâm cười cười, ý cười như có mang theo một tia lạnh lẽo: “Không có? Nhưng tôi nhìn ra cậu rất có ý tưởng này.”
“Tôi tuyệt đối không có!” Loại ý niệm này, một khắc hắn cũng chưa hề nghĩ đến. Ai cũng có có lá gan theo đuổi nữ nhân của ông chủ chứ cho hắn mười lá gan cũng không có can đảm theo đuổi vợ trước ông chủ, hắn vẫn còn muốn sống thêm vài năm nữa.”
“Mọi chuyện đã làm xong rồi sao? Tuần sau có hội nghị, biên bản cậu đều đã làm tốt?”
Tống thư ký: “…"
Đây tuyệt đối ông chủ lấy việc công để trả thù riêng.
“Tôi lập tức đi làm ngay đây ạ.”
“Tống thư ký mới ra khỏi phòng làm việc, cửa vừa khép