Thẩm Mạnh Cảnh ban đầu không để ý đến sự phản đối của gia đình, huyên náo một trận khiến dư luận xôn xao khi đòi cưới người mẫu Jessica. Hiện tại mới hai năm liền ly hôn?
Tình yêu cũng như cơn lốc, đến bất ngờ rồi cũng bất chợt qua đi.
Một phút đồng hồ trôi qua, nhưng tưởng trừng như đã trải qua cả một thế kỷ. Thẩm lão gia một tay đập mạnh lên mặt bàn, toàn bộ đồ ăn đều bị chấn động, rung lắc không nhẹ.
"Hồ nháo! Tưởng kết hôn thì liền kết hôn, không thích lại ly hôn. Anh tưởng hôn nhân là trò đùa của anh à?" Thẩm lão gia trợn trừng mắt nhìn Thẩm Mạnh Cảnh, dùng mười phần công lực hướng đến chú ấy mắng.
"Ba, con với Jessica giờ đã không còn còn tình cảm, cách duy nhất đó chính là..."
"Im miệng, thằng nghịch tử này." Ngọn núi lửa trong lòng Thẩm lão gia hoàn toàn bùng nổ, liền trực tiếp cầm lấy đĩa cơm trên bàn hướng đứa Thẩm Mạnh Cảnh ném tới.
Thẩm Mạnh Cảnh cũng không có tránh, đầu trực tiếp bị đĩa cơm ném trúng. Máu chảy thành dòng, cùng với một mảng xanh tím. Nhưng cứ thế một tiếng cũng không đáp lại hay phản kháng.
Tề Duyệt chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy cái trán mình ẩn ẩn đau. Thật không biết nếu chuyện của cô và Thẩm Mục Thâm công bố ly hôn ra bên ngoài, cái đĩa kia sẽ trực tiếp ném trán Thẩm Mục Thâm hay là ném cô?
Tề Duyệt chột dạ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm. Thẩm Mục Thâm liếc cô cảnh cáo, ý tứ rất rõ ràng chính là khoan nói chuyện của hai người cho ông nội biết.
Dưới tình huống này, quả thật không thích hợp nhắc lại chuyện ly hôn. Bằng không nếu Thẩm lão gia đang sống sờ sờ sẽ bị bọn họ làm cho tức chết.
"Một đám người không làm cho cái thân lão già này bớt lo!" Thẩm lão gia chỉ vào cha Thẩm Mục Thâm mắng: "Còn cả anh nữa, ở bên ngoài nuôi không ba thì cũng bốn ả đàn bà không đứng đắn."
Truyện đăng duy nhất tại truyenwiki1.com packha03, những trang khác đăng lại đều là ăn cắp.
Nói đến chỗ này, bà Thẩm sắc mặt trầm xuống, đen đến đáng sợ.
"Còn cả cháu nữa, nếu dám cùng Tề Duyệt ly hôn, thì ta sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cháu. Di chúc của ông, một phân cháu cũng đừng nghĩ đến chuyện thừa kế."
Bất kể là con trai hay cháu trai, toàn bộ đều bị Thẩm lão gia quở trách một lần.
"Biến, tất cả đều biến đi, ông đây không muốn gặp các ngươi." Thẩm lão gia khí huyết dâng trào, thân thể thoáng một cái, tay đỡ mặt bàn. Những người khác trong nhà sắc mặt liền thay đổi.
"Ông à..."
"Ba!"
"Ông nội!.."
... ... ...
Thẩm lão gia sau khi được đưa đến bệnh viện làm kiểm tra. Từ phòng cấp cứu, một người bác sĩ đã hơn năm mươi tuổi đi ra, gỡ bỏ lớp khẩu trang trên mặt, nhìn về phía người Thẩm gia đang đứng bên ngoài phòng cấp cứu, bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
"Bố cháu ông ấy bây giờ thế nào rồi bác sĩ?" Thẩm Mạnh Cảnh sắc