Edit: Packha03
Chương 15.1 – Gặp trộm
Cuối mùa thu, trời bắt đầu chuyển lạnh, đặc biệt là vào buổi tối.
Từ gương chiếu hậu, Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt. Bất chợt thu hồi tầm mắt, nhìn về phía trước đường đi.
“Theo như lời cô nói, tôi chính là người máu lạnh, lại không coi ai ra gì. Nhưng tôi cũng không cặn bã đến mức ném một người phụ nữ có thai ở ven đường, không những vậy đứa nhỏ trong bụng cô còn là con của tôi.”
Tề Duyệt sửng sốt, cô thật đúng là không nghĩ tới Thẩm Mục Thâm có thể nói ra những lời này. Từ lúc cô mang thai đến nay cũng đã qua nhiều tuần nhưng cô chưa từng thấy Thẩm Mục Thâm đề cập đến chuyện đứa nhỏ.
“Tôi nghĩ rằng anh sẽ chán ghét đứa nhỏ.”
“Cô nói không sai. Tôi vô cùng chán ghét những đứa trẻ con, không chỉ thích khóc nháo, lại còn làm phiền người khác.
…Nói giống như tuổi thơ anh chưa từng là trẻ con vậy!
Nhìn thấu được ý nghĩ Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm bổ sung thêm: “Đương nhiên, tôi ngay cả bản thân mình khi còn nhỏ cũng vô cùng chán ghét.”
…Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy.
Trước kia chưa từng một mình đối mặt với Thẩm Mục Thâm, cho nên cô chưa bao giờ biết năng lực biểu đạt ngôn ngữ của hắn mạnh như vậy. Có thể khiến đối phương câm nín, không nói được lời nào.
Xe như trước chạy một mạch, đi qua bãi đỗ xe, vượt qua đèn đỏ nơi có bến tàu điện ngầm như lời Tề Duyệt nói.
Bên trong xe yên tĩnh khoảng mười phút đồng hồ, lúc đang đợi đèn đỏ, ngón giữa Thẩm Mục Thâm nhẹ nhàng miết tay lái, nhìn Tề Duyệt, nhàn nhạt nói: “Vừa lúc nãy tôi nghe giáo sư kia nói, phụ nữ mang thai sẽ trở nên vô cùng đa nghi, cũng tương đối yếu đuối. Cô sẽ yếu đuối sao?”
Nghe vây, Tề Duyệt kỳ quái nhìn về phía sườn mặt Thẩm Mục Thâm.
“Nếu tôi yếu đuối như lời nói, xin hỏi Thẩm tiên sinh sẽ làm thế nào?”
Thời gian đèn đỏ dần đếm ngược sắp hết, xe bắt đầu chuyển động, Thẩm Mục Thâm nhíu mày hỏi lại: “Cô cảm thấy tôi nên phản ứng như thế nào?”
Tề Duyệt nghĩ một hồi, nói: “Lúc đó, ít nhất khi anh nói chuyện với tôi không được mang theo đả kích. Ví dụ như...không được khinh bỉ chỉ số thông minh của tôi.”
Tuy rằng mọi người thường nói, phụ nữ mang thai sẽ ngốc nghếch ba năm(*), nhưng phụ nữ mang thai cũng có tự tôn của mình, sự kinh bỉ của hắn cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình của cô có được không.
(*) Tác giả dùng từ ngu dốt mình nghe hơi nặng nề nên chuyển thành ngốc nghếch :))
“Còn gì nữa?”
“Còn có, mỗi lần khi nói chuyện với tôi, mời anh biểu đạt mọi chuyện một cách rõ ràng. Đừng mỗi lần chỉ nói một nửa, hại tôi phải hao hết nơ-ron thần kinh đoán ý của anh nói.”
“Tề Duyệt.”
“Hả?”
“Cô có biết hiện tại cô bắt đầu vênh váo đắc ý?”
…
“Anh hãy coi vừa nãy tôi chưa nói gì.” Tề Duyệt bất lực.
Không khí trong xe dường như đã hòa dịu xuống, không còn sự nặng nề khi Tề Duyệt lần đầu tiên ngồi xe Thẩm Mục Thâm sau khi ly hôn.
Khi sắp đến tiểu khu Tề Duyệt ở, xe bắt đầu chạy chậm lại. Tề Duyệt thấy được ở gần khu nhà chỗ cô ở có tiệm cháo ăn đêm. Cô đã từng ở đó nếm qua, hương vị không tồi, được mọi người đánh giá cao.
Tề Duyệt nhìn chăm chú không dời mắt, cô suy nghĩ, chờ tý nữa Thẩm Mục Thâm đưa cô đến dưới chung cư, cô quay lại mua một phần về ăn?
Nếu đêm nay cô không được ăn như ý nguyện, cô ngủ sẽ không yên.
Ánh mắt Tề Duyệt nhìn chằm chằm vào tiệm cháo, có lẽ do ánh mắt quá mức mãnh liệt, Thẩm Mục Thâm từ gương chiếu hậu nhìn thoáng qua cô.
Xe vòng lại, quay đầu.
Tề Duyệt phản ứng lại, hỏi: “Sao anh đột nhiên quay đầu lại vậy?”
Nghe đến đây, Thẩm Mục Thâm lành lùng nói” “Hôm nay tôi quyết định làm người tốt một lần.”
… Tề Duyệt cảm thấy Thẩm Mục Thâm đang vũ nhục hai chứ “người tốt” này.
Xe dừng lại đối diện cửa tiệm cháo, Tề Duyệt đang muốn xuống xe đi mua. Thẩm Mục Thâm nhìn cửa tiệm ngồi chật kín người.
“Cô ngồi trong xe, tôi đi.” Nói xong xuống xe hướng cửa tiệm đi đến.
Tề Duyệt nhìn bóng lưng Thẩm Mục Thâm đi vào cửa tiệm, nói không thụ sủng nhược kinh là giả.
Người chỉ cần vẫy tay có cá tá người nguyện ý sinh con cho Thẩm Mục Thâm lại hạ mình mua đồ ăn khuya cho cô?
Lẽ nào lương tâm của hắn bất chợt trỗi dậy? Không lẽ lương tâm của hắn trước đây đi nghỉ mát ở Thái Bình Dương sao?
乁( •_• )ㄏ
Khoảng tám phút sau, cô nhìn thấy Thẩm Mục Thâm tay cầm một phần cháo ăn khuya, bình tĩnh quay lại xe.
Tề Duyệt mở cửa kính xe, trong nháy mắt đó gió lạnh ập đến, rùng mình một cái, sau đó vươn tay nhận phần đồ ăn khuya Thẩm Mục Thâm đưa qua.
“Cô xác định đồ ăn nơi này làm có thể ăn? Thật sự đạt tiêu chuẩn thực phẩm an toàn của quốc gia sao?”
Sau khi đưa đồ ăn khua cho Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm lên xe. Tề Duyệt cảm nhận sâu sắc cỗ áp suất không khí từ Thẩm Mục Thâm phát ra.
Hình như cô không có bắt hắn đi mua đồ ăn khua cho cô đi?
Tề Duyệt nhìn thoáng qua tiệm cháo bên ngoài cửa sổ. Dường như cô đã biết tại sao Thẩm Mục Thâm lại “khó ở” rồi, có những bàn đầy người đều là những đám “đại lão gia”, một đám đều cùng nhau uống bia, lớn tiếng nói chuyện. Có những người say còn dẫm nát bàn ghế, còn