Edit: Dubb
Beta: Packha03
Chương 21 - Duyên phận
Đúng 8 giờ, Thẩm Mục Thâm rất đúng giờ quay lại căn hộ đón Tề Duyệt. Rõ ràng Thẩm Mục Thâm không muốn quay lại nhà cũ để dùng bữa cơm chung với mọi người. Cho nên người từ trước đến nay luôn đúng giờ như hắn, cố ý kéo dài thời gian đến chín giờ mới cùng Tề Duyệt trở về nhà cũ.
Ở sân trước nhà cũ đã thấy được cha của Thẩm Mục Thâm – Thẩm Mạnh Bách, Tề Duyệt chào một tiếng “Ba”.Thẩm Mục Thâm coi như không thấy Thẩm Mạnh Bách ở bên cạnh, cứ thản nhiên đi qua. Thẩm Mạnh Bách cũng coi như không có việc gì, ý tứ hỏi Tề Duyệt một câu: “Bố nghe nói con mang thai. Quả là việc đáng mừng.”
Giọng điệu lãnh đạm đến nỗi như một lời hỏi thăm bình thường giữa những người hàng xóm với nhau.
Tề Duyệt cũng đã quá quen với điều đó. Trong một năm ở đây, Tề Duyệt cùng với bố chồng gặp mặt không quá 20 lần và mỗi lần gặp trò chuyện không quá 2 câu. Quan hệ lạnh nhạt đến không thể lạnh nhạt hơn.
Mà mối quan hệ của Thẩm Mục Thâm với cha hắn lúc đó lạnh lùng đến mức ngồi cùng bàn ăn nhưng lại như 2 người xa lạ.
Vô số người mơ ước về một gia đình giàu có nhưng gia đình giàu có chưa hẳn đã tốt.
Tề Duyệt gật đầu nói "Cảm ơn ba", sau đó nhanh chóng đuổi theo Thẩm Mục Thâm.
Tề Duyệt vừa mới đuổi kịp được bước chân của Thẩm Mục Thâm, chợt nghe hắn không mặn không nhạt nói: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không thèm nhìn ông ta.”
Không cần phải nếu hay không nếu, Thẩm tổng, anh vừa mới hoàn toàn phớt lờ cha anh. . . . (¬_¬)
Tề Duyệt không nói lời nào, lặng lẽ đi theo hắn. Quan hệ họ hàng của Thẩm gia không phải một hai lời có thể nói rõ ràng nhưng Tề Duyệt biết rõ, Thẩm Mục Thâm và cha hắn lúc đó trừ quan hệ huyết thống bên ngoài thì bên trong một chút tình cảm người thân đều không có.
Mối quan hệ vừa phức tạp vừa lạnh lùng của Thẩm gia chính là lý do khiến Tề Duyệt giữ vững lập trường muốn nuôi nấng bé con bên mình.
Trong phòng khách của nhà cũ, hầu hết mọi người đều có mặt trừ Thẩm Mạnh Bách đang chơi đùa với chú chó ngoài sân trước. Bầu không khí trong phòng thực sự lạnh đến âm vô cực.
Thẩm Mạnh Cảnh, người đã ly hôn cùng lúc với cháu mình, đang đứng giữa phòng khách.
Tất cả mọi người đang ngồi, chỉ có mình chú ta đứng trông chả khác gì người mắc tội tày trời, chú ta đã bị ông Thẩm dạy dỗ trước khi Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đến.
Khi nhìn thấy Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm, tâm trạng buồn bực của ông Thẩm vì đứa con trai út cứ thế bay vào hư không.
“Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm đến rồi đấy à.” Trong giọng nói không thể che dấu được sự vui mừng.
Tề Duyệt nghĩ, nếu là trước kia Thẩm Mục Thâm đến muộn như vậy có lẽ ông Thẩm đã sớm cho anh ta một cốc vào đầu và mắng mỏ.
Thái độ xoay chuyển quá nhanh. Điều này tạo nên sự đối lập rõ ràng thái độ của Thẩm lão gia với Thẩm Mục Thâm và Thẩm Mạnh Cảnh.
Có lẽ Thẩm gia không có con gái trong nhiều thế hệ cho nên từ khi Tề Duyệt tiến vào Thẩm gia, ông Thẩm liền coi cô như cháu gái mà đối đãi.
Mà đối với tên cháu trai Thẩm Mục Thâm này, cũng có lẽ bởi vì tính tình hắn không làm cho người ta thích nổi cho nên ông Thẩm mỗi khi nhìn thấy hắn, tính tình liền trở nên cáu kỉnh.
Lúc này Tề Duyệt đang mang thai đứa chắt trai nên địa vị của Thẩm Mục Thâm trong lòng ông Thẩm cũng tăng lên mấy bậc.
Tề Duyệt nhìn bà Thẩm và sắc mặt của Thẩm lão phu nhân. Cả hai đều mang ý cười thản nhiên khiến mọi người không thể đoán được họ đang suy nghĩ điều gì. Kể cả bạn là một cao nhân đi chăng nữa thì cũng không nhìn ra đến tột cùng họ đang đắc ý hay tức giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki1.com @packha03. Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Tề Duyệt cảm thấy lí do bà Thẩm không cho cô về nhà cũ phần lớn bởi vì Thẫm lão phu nhân. Tâm kế của Thẩm lão phu nhân rất thâm sâu, làm cho người ta không nắm bắt được.
Hai mươi năm trước, bà Thẩm thông qua lợi dụng mối quan hệ thân thiết với bà Thẩm để có thể ra vào Thẩm gia, sau đó thuận lợi gả cho ông Thẩm. Điều đó chứng tỏ lòng dạ bà thâm sâu cỡ nào.
“ Hai đứa đặt tên cho đứa nhỏ chưa ?” Bởi vì Tề Duyệt mang thai là một tin vui nên tinh thần của ông Thẩm tốt lên rất nhiều.
Tề Duyệt nhìn vào mắt Thẩm Mục Thâm sau đó lắc đầu: “ Bọn cháu chưa ạ.”
“ Đúng lúc trong mấy ngày nằm ở viện, ông đã nghĩ ra mấy cái tên không tồi.” Ông Thẩm có chút hưng phấn.
Thẩm Mục Thâm thoáng nhíu mày, dường như có dự cảm không tốt.
“Nếu là con trai sẽ tên là Du Tề, còn con gái sẽ tên là Hỉ Duyệt, cả hau tên đều mang ý nghĩa vui vẻ. Sau này lớn lên sẽ không giống bố nó, suốt ngày mang cái bộ mặt hằm hằm như ai đó mắc nợ nó chưa chịu trả.”
Điểm này Tề Duyệt rất đồng ý. Mặc dù Thẩm Mục Thâm cấp cho cô tiền nuôi dưỡng nhưng cái thái độ của hắn lại giống như cô thiếu hắn 5 trăm vạn chưa trả. (#`д´)ノ.
Tề Duyệt đọc cẩn thận lại hai cái tên lần nữa, khóe miệng không nhịn được hơi giật giật.
Thẩm Mục Thâm cười lạnh nói: “Ông nội, ông sợ rằng người khác không biết con thích Tề Duyệt cho nên dùng phương thức này để nói cho người ta đi.”
Giọng nói trước sau như một của Thẩm Mục Thâm khiến người ta có một loại xúc động muốn đánh người. Lông mày ông Thẩm giật giật, nụ cười trên mặt trở nên cứng đờ. Đây mới chỉ là bước khởi đầu cho sự tức giận.
“ Ông Thẩm, bác sĩ nói ông không thể tức giận.” Thẩm lão phu nhân bên cạnh nhắc nhở một câu.
Nghe vậy, ông Thẩm nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. Nháy mắt, ông lại trở về dáng vẻ ông già tươi cười.
“ Tiểu Duyệt, con cảm thấy thế nào ?”
Tề Duyệt mỉm cười, dùng giọng ôn hòa nói với ông Thẩm: “ Cả hai tên đều rất đáng yêu. Nhưng khi gọi cả họ và tên sẽ bị khuyết tên đệm, dùng để làm nhũ danh [1] cũng không tồi.”
[1] Tên cha mẹ đặt khi gọi ở nhà, hoặc tên để cúng cơm khi sau này chết đi.
“ Tɦẩʍ ɖυ Tề, Thẩm Hỉ Duyệt...” Ông Thẩm nhẩm lại hai cái tên một lần nữa.
Mà biểu cảm của Thẩm Mục Thâm vô cùng không tốt.
Ông Thẩm rõ ràng đang cố ý bắt lỗi.
Giọng điệu và thái độ của Tề Duyệt khiến mọi người thoải mái, ông Thẩm một chút đã bị thuyết phục nên ngay lập tức suy nghĩ lại. Thời điểm Tề Duyệt