Edit + Beta: Packha03
Chương 24: Ầm ĩ nhỏ
Trong vòng hai tháng, những buổi học giảm áp lực tâm lý mỗi tuần là điều không thể thiếu.
Buổi tối thứ bảy, sau khi Tề Duyệt ăn cơm xong, cô từ căn hộ rời đi, cũng không có thông báo cho Thẩm Mục Thâm. Đến lúc sáu giờ rưỡi, Thẩm Mục Thâm gọi điện thoại qua hỏi cô đang ở đâu.
"Hiện tại tôi đang ở nhà ga tàu điện ngầm, còn nửa giờ nữa là tới trung tâm rồi.”
Điện thoại bên kia thoáng tạm dừng hai giây.
"Cô đang tức giận?"
Tiếng nói trầm thấp từ điện thoại truyền ra, Tề Duyệt vẫn như trước, có thể cảm nhận được tiếng nói trầm thấp của Thẩm Mục Thâm mang theo tia hoài nghi nhàn nhạt.
Tề Duyệt đoán, có lẽ hiện tại Thẩm Mục Thâm đang ở căn hộ, nhưng không tìm thấy cô.
"Tôi không có tức giận, chỉ là chúng ta không có hẹn sẽ đi cùng nhau, cho nên tôi đi trước.”
Sau khi nghe được lời nói của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm khẽ "Xì" một tiếng, nói: "Phụ nữ tính tình cổ quái, cái này tôi hiểu.”
Tính tình của anh mới cổ quái!!!
"Nếu Thẩm tiên sinh bận công tác, tôi sẽ giải thích với giáo sư bên trung tâm. Thẩm tiên sinh không cần mất công đi lại. Không đi một hôm, mẹ anh cũng không thể nói cái gì cả.”
"Công việc của tôi quả thật là rất bận, nhưng cô không có nói trước với tôi. Cho nên tôi đã gấp gáp từ công ty trở về đón cô, làm tôi đi một chuyến không công.” Trong giọng nói của Thẩm Mục Thâm mang theo tia không vui.
Tề Duyệt khẽ nhíu mày, luôn cảm thấy hiện tại cô mà tranh luận với Thẩm Mục Thâm, theo kinh nghiệm từng trải của cô bao lâu nay khẳng định không nói lại hắn. Bởi vậy, Tề Duyệt tính toán không cùng anh ta nhiều lời.
"Thẩm tiên sinh, nếu anh không tình nguyện đến, thì cũng đừng tới đây. Tôi tin tưởng lấy năng lực anh có thể giải thích với mẹ của anh. Giờ tôi phải lên tàu điện ngầm rồi, không nói nhiều với anh nữa.” Nói xong câu đó, Tề Duyệt tắt điện thoại, đi ra nhà ga tàu điện ngầm tàu, chuẩn bị lên tàu.
Thẩm Mục Thâm nghe được tiếng tút tút của điện thoại, mặt không thể tin được, đem di động cầm trước mặt, nhìn thấy màn hình di động đã tắt.
Lập tức nhíu mày nhìn màn hình di động.
"Nữ nhân bình thường đã gây khó hiểu, phụ nữ mang thai vui buồn còn thất thường hơn nữa.”
... ...
Lúc Tề Duyệt đi đến trung tâm giảm áp lực tâm lý, trong phòng chỉ có hai vợ chồng Trần phu nhân và Trần tiên sinh.
Nhìn thấy Tề Duyệt chỉ đi một mình tới, thấy thế Trần phu nhân bèn hỏi, “Chồng cô đâu Thẩm phu nhân?”
Tề Duyệt ngồi xuống ghế đằng sau hai người họ, cười nhẹ: "Hôm nay chồng tôi công việc tương đối bận, cho nên không thể tới được.
Tiền kiếm được vĩnh viễn đều không thấy đủ, vì công việc mà không quan tâm đến vợ đang mang thai, nghe thế nào cũng cảm thấy đây là một người đàn ông tồi, vẫn là Bạch Trường nhà mình nhìn thuận mắt nhất.
Trần phu nhân và chồng cô ấy liếc nhìn nhau một cái, cũng biết ý không có tiếp tục đề tài này nữa.
Tề Duyệt nhìn chỗ trống bên Trần phu nhân, bèn hỏi: "Ngô phu nhân sao giờ còn chưa tới vậy?”
"Cô ấy nhắn tin Wechat nói với tôi, giáo sư hẹn hai người họ chủ nhật sẽ giảng dạy riêng.”
Tề Duyệt gật gật đầu, cảm thấy có chút chút may mắn vì tuần trước không bị giữ lại. Bằng không cùng với Thẩm Mục Thâm, hai người đến nghe giảng quả thật vô cùng xấu hổ.
Chương trình học theo lịch là bảy giờ rưỡi bắt đầu, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ. Tề Duyệt nhắm mắt lại ngồi thư giãn, nghe âm nhạc du dương, nhớ lại phương pháp của giáo sư tuần trước, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp.
Hô hấp dần dần trở nên có quy luật, nhưng chỉ một lúc sau, Tề Duyệt cảm giác được như có người mở cửa sổ, cơn gió lạnh buốt không tiếng động thổi tới.
Tề Duyệt mở mắt, hướng tới người ngồi bên cạnh nhìn thoáng qua, nhíu mi.
"Làm sao anh lại ở chỗ này?"
Trời bắt đầu chuyển lạnh, Thẩm Mục Thâm mặc chiếc áo lông màu xám, không phải là tây trang phẳng phiu, có vẻ như không quá khác biệt với mọi người trong phòng như mọi ngày.
Nhàn nhạt liếc mắt lườm cô một cái, không mặn không nhạt nói: "Tôi cũng không thể so đo tính toán với một người phụ nữ mang thai.”
...
"Tôi đây chẳng lẽ phải nói Thẩm tiên sinh tính tình của anh rất tốt sao?"
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, giống như đang suy nghĩ về câu trả lời: “Tôi bình thường tính tình tôi cũng tốt lắm.”
... Không nên cùng một người không biết xấu hổ thảo luận về vấn đề này.
Tề Duyệt tiếp tục trầm mặc.
Hai người nói chuyện với nhau, âm lượng tuy rất nhỏ, nhưng hai người ngồi phía trước vẫn luôn chú ý đến hai người bọn họ nên nghe rất rõ ràng. Vợ chồng hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều yên lặng gật gật đầu.
Hóa ra là vợ chồng giận dỗi nhau.
Đối với thái độ trầm mặc không quan tâm của Tề Duyệt, mày Thẩm Mục Thâm luôn luôn nhăn lại, hắn làm sao lại không phát hiện ra, tính tình của Tề Duyệt thay đổi rất lớn.
Giáo sư đúng bảy giờ rưỡi tiến vào lớp học, nói đơn giản một chút về việc vợ chồng Ngô phu nhân ngày mai sẽ đến, cũng không sẽ ảnh hưởng đến chương trình học.
Chương trình học phần lớn thời gian đều là ngồi thư giãn, sau đó điều chỉnh hô hấp và tâm tình, kết hợp với âm nhạc nhẹ nhàng. Quả thật làm cho người ta cảm giác được thoát ly với hoàn cảnh thực tại, sự yên tĩnh làm cho con người ta cảm thấy thoải mái.
Thẩm Mục Thâm liếc mắt cách một khoảng nhìn Tề Duyệt, chỉ thấy lúc này vì có ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào người Tề Duyệt, hai mắt cô nhắm lại, điềm tĩnh đến nhu hòa, cùng với bộ dáng mang tức giận khi nãy hoàn toàn không giống nhau.
Ah, đúng là phụ nữ mang thai.
Ở trong hoàn cảnh yên tĩnh, Thẩm Mục Thâm mới phát hiện ra làn da Tề Duyệt cực kỳ đẹp, nhẵn nhụi đến mức không nhìn thấy lỗ chân lông, lông mi dài cong vút.
Thẩm Mục Thâm hai mắt nhìn chằm chằm Tề Duyệt, bỗng trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng giáo sư. Chỉ thấy trên mặt giáo sư mang theo nụ cười, đưa tay nến bên miệng, làm động tác đừng lên tiếng.
Thẩm Mục Thâm thu hồi tầm mắt, cũng nhắm hai mắt lại.
Sau khi bài giảng đã kết thúc, giáo sư như trước không có buông tha cho Tề Duyệt và Thẩm Mục Thâm.
"Kết thúc buổi học hôm nay, giống như buổi hôm trước, bài học hôm nay cũng như vậy, hai vợ chồng mỗi người ôm nhau một phút đồng hồ.”
Lại ôm nhau một phút đồng hồ…
Sắc mặt Tề Duyệt nhất thời có chút nặng nề, là ai khi nhìn thấy đều có thể nhận ra cô đang kháng cự.
Thẩm Mục Thâm tới gần Tề Duyệt, đè thấp tiếng nói nhắc nhở cô: "Nếu cô không muốn ngày mai mẹ tôi tìm cô nói chuyện, thì đừng đem cảm xúc buồn bực cô viết hết lên trên mặt thế kia.”
"Tôi không có buồn bực."
"Cô có." Thẩm Mục Thâm vô cùng chắc chắn.
"Mỗi tiếng nói và hành động của cô đều chống đối tôi.”
Tề Duyệt hơi hơi sửng sốt một chút, cô biểu hiện rõ ràng như vậy sao?
"Phụ nữ khẩu thị tâm phi, từ lúc giữa trưa ăn cơm cô đã bắt đầu chống đối tôi.”
Tề Duyệt nhớ lại lúc bản thân